Sau khi nhận lời ủy thác của Hoàng Tân Tuệ thì Huỳnh Lý liền lập tức đến Đỗ gia cho dù bây giờ trời cũng đã tối muộn, cậu không ngừng nhấn chuông cửa, khiến cho trên dưới Đỗ gia một phen hoảng hốt, hai tiểu công chúa khóc thét ầm ĩ cả lên, Trình Mộc Cát thực sự muốn bóp ch3t cái tên đang đứng ở ngoài, Andrey và Đỗ Khánh Huyền ra xem liền thở dài nói:
- Đại ca, anh cũng nên xem bây giờ là giờ nào, hai cô con gái của anh chị hai chỉ vừa mới ngủ đã bị anh làm cho giật mình rồi kìa.
- Đỗ tiểu thư, Tân Tuệ muốn nhờ cô giúp.
Đỗ Khánh Huyền nhìn Huỳnh Lý, sau đó là nhìn sang Andrey, cuối cùng hai người họ quyết định cho cậu ta vào nhà, vừa vào đến nhà thì Huỳnh Lý liền nói về cuộc gọi của cậu ta và Tân Tuệ.
Khi nghe xong thì Đỗ Khánh Huyền cũng yên tâm mà thở phào một tiếng, ít nhất thì hiện tại Hoàng Hiệu vẫn còn một chút nhân tính, ông ta cũng không làm hại đến đứa bé, người ta có câu “Chỉ có người xấu chứ không có người cha xấu”, có lẽ vẫn còn cứu được.
Sau khi Trình Mộc Cát dỗ hai cô con gái ngủ xong thì bỏ lại Đỗ Hoành Dương ở lại trông con, còn bản thân thì lại đi ra ngoài, nhìn thấy Huỳnh Lý đang ngồi nói chuyện với Khánh Huyền và Andrey liền tò mò đi đến, hỏi:
- Huyền Nhi, có chuyện gì vậy?
- Không có gì đâu chị hai, chỉ là em có chút chuyện nhờ trợ lý Huỳnh thôi ạ, chị vào với hai cháu đi ạ.
Trình Mộc Cát cũng không nghĩ nhiều liền uống nước xong rồi đi vào phòng, Andrey không hiểu tại sao Khánh Huyền lại không nói cho chị hai biết, trong cái nhà này thì người có nhiều mưu nhất chắc chắn không ai qua khỏi chị hai mà, nhưng ngay sau đó Đỗ Khánh Huyền lại nói hiện tại chị hai vẫn còn đang chăm con nhỏ, dù sao cũng không nên khiến chị ấy nghĩ nhiều.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, xem ra bạn gái của anh vẫn luôn là người nghĩ chu toàn nhất.
Lúc này, trong lòng của Huỳnh Lý vẫn nóng như lửa đốt, không thể chần chờ nói:
- Đỗ tiểu thư, cô có cách nào không? Nếu tiếp tục như vậy thì Tân Tuệ sẽ không chịu nổi mất… Hai ngày nữa… Hai ngày nữa Dương gia sẽ đến Hoàng gia xem mắt cô ấy.
Đỗ Khánh Huyền thật sự đau đầu muốn chết, không hiểu sao mà Hoàng Hiệu cứ hết lần này đến lần khác kiếm cách khiến cho cô phải khó xử vậy hả?
- Hay là như vậy đi, trợ lý Huỳnh cậu trở về nhà trước đi, khi nào có cách tôi sẽ thông báo với cậu một tiếng, được không? Bây giờ trời cũng đã muộn rồi, tôi cũng chẳng thể nào nghĩ được cái gì.
Mặc dù không muốn nhưng Huỳnh Lý cũng thấy trời đã muộn rồi, cứ quấy rầy người ta như vậy cũng không tốt lắm nên cậu ta cũng xin phép rồi về nhà.
Cả buổi tối ngày hôm đó Đỗ Khánh Huyền cứ suy nghĩ về chuyện của Hoàng Tân Tuê, nhưng thật sự bây giờ trong đầu cô không thể nghĩ ra cách gì nữa rồi, không hiểu sao mà bình thường suy nghĩ ra bản thảo kế hoạch cô vẫn nghĩ rất nhanh, bây giwof mạng người cấp bách nhưng trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, cuối cùng thì nên làm gì mới trọn vẹn đôi đường đây?
Andrey nằm bên cạnh thấy cô cứ trằn trọc không ngủ yên liền xoay người ôm lấy cô, nói:
- Đừng nghĩ nữa, em nhắm mắt lại ngủ đi, sáng mai sẽ có cách thôi.
Đỗ Khánh Huyền thở dài một tiếng, nói:
- Em không ngủ được, cứ nghĩ đến Tân Tuệ là cô em lại cảm thấy khó chịu, rốt cuộc là sai ở đâu?
Buổi sáng ngày hôm sau, trong lúc cả nhà đang ăn sáng thì sác mặt của Khánh Huyền lại ủ rũ, mẹ cô nhìn thấy vậy liền hỏi:
- Huyền Nhi, mới sáng sớm mà nhìn mặt con như cái bánh bao chiều vậy?
Khánh Huyền và Andrey nhìn nhau, sau đó cũng quyết định nói hết sự thật cho cả nhà nghe, ban đầu Nhạc Hoài Thương và Đỗ Hành Du cũng không tin, tại sao Hoàng Hiệu lại có thể nhẫn tâm với con cháu mình như vậy chứ, nhưng bây giờ bằng chứng rành rành như vậy, có không muốn tin cũng không được.
Nhạc Hoài Thương xoa xoa cằm, nói:
- Trong nhà mình… Người có nhiều kế sách nhất chính là…
Đột nhiên không khí trong nhà im bặt, đồng loạt năm người mười mắt liền nhìn vào một điểm, Trình Mộc Cát đang ăn sáng cũng suýt nữa mắc nghẹn, sau đó chị ấy tự chỉ ngón tay vào mặt mình, hỏi:
- Con?
Nhận được năm cái gật đầu đồng loạt, Trình Mộc Cát liền lắc đầu chối bỏ, cô làm gì mà lại là người có nhiều mưu mẹo nhất chứ, nói quá… Nói quá