Trần Mộc không biết Kỳ Uyên nói chỗ chơi vui là chỗ nào, chỉ có thể để anh nắm tay kéo cô ra khỏi căn phòng. Cô phát hiện chỉ cần là ở bên ngoài, mặc kệ trong trường hợp nào, Kỳ Uyên đều chặt chẽ mà nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Ngay từ đầu cô còn có chút bài xích nhưng bị dắt nhiều lần, cô đành im lặng chấp nhận. Thậm chí có đôi khi anh chưa có động tác gì cô có thể chủ động đưa tay mình lên.
Thói quen quả là đáng sợ.
Hai người một đường đi vào thang máy, Trần Mộc phát hiện anh chọn đi lên, chính là muốn lên lầu? Vì thế tò mò hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Kỳ Uyên nói: “Đợi lát nữa rồi biết.”
Thang máy đi đến tầng trên cùng, sau khi đi ra khỏi thang máy, chính là một cái hành lang thật dài, cửa phòng hai bên đều đóng chặt. Kỳ Uyên dẫn cô đi đến cuối hành lang, dùng vân tay mở ra một căn phòng. Cửa phòng mở ra ánh đèn bên trong cũng tự động sáng lên, lúc này Trần Mộc mới phát hiện, đây chính là một văn phòng có không gian rộng mở.
Hẳn là văn phòng của Kỳ Uyên.
Không phải là nói đi một chỗ tốt hay sao, kết quả là chạy đến văn phòng. Chỗ làm việc thì có chỗ nào là chơi ‘tốt’ sao?
Trần Mộc đi vào đi dạo khắp nơi nhìn ngắm, cuối cùng dựa vào trước bàn làm việc, hỏi anh: “Đây chính là chỗ tốt anh nói à? Muốn chơi thế nào?”
Kỳ Uyên mở đèn lớn ra, sau khi nghe cô nói vậy, không nhịn được mà sửng sốt, lỗ tai cũng chuyển sang đỏ, cau mày giáo huấn nói: “Với cái đầu óc này của em làm sao có thể lớn lên được vậy? Cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ lung tung rối loạn. Bàn làm việc chính là để làm việc, em còn muốn chơi cái gì? Bàn làm việc để play sao?”
Trần Mộc: ….
Cô chỉ hỏi có một câu chơi như thế nào thôi mà? Anh ta liền nghĩ đến việc play ở bàn làm việc rồi còn quát cô??? Cô không nhịn được mà phản bác: “Em đâu có!”
Kỳ Uyên híp mắt: “Vẫn muốn cãi cố?”
Trần Mộc hít sâu, hỏi: “Không phải vừa rồi anh nói dẫn em đi chỗ chơi vui hay sao?”
Kỳ Uyên lúc này mới gật đầu, xoay người đi đến một cánh cửa sổ, tùy ý mở chốt cửa, cánh cửa tự động mở ra, bên ngoài là một cái ban công không nhỏ.
Đứng ở ban công, cơ hồ có thể nhìn bao quát được hơn nửa quan cảnh thành phố, thực sự là rất đẹp.
Kỳ Uyên đứng bên người cô, chỉ vào một chỗ xa xa nào đó: “Nhìn bên kia đi.”
Trần Mộc nhìn chỗ anh chỉ, chỗ đó là một nhà cao tầng, tầng cao nhất có tạo hình cực kỳ đặc biệt, có hai cánh cửa mở ra, từ góc độ bọn họ nhìn đến giống như hình trái tim, còn có ánh đèn nhấp nháy, từ xa nhìn lại chính là một trái tim đang phát sáng.
Trần Mộc: ….
Người đàn ông này, mất công mất sức dẫn cô đến đây chính là muốn cô nhìn thấy cái này?
Trần Mộc thực sự không biết nên nhận xét như thế nào. Trong lòng cô luôn nhớ thương làm cách nào để hợp tình hợp lý mà ly hôn với anh ta, trong khi đó, anh ta thì lại tìm mọi cách để lấy lòng cô. Nhìn đến tình huống trước mắt chính là thủ đoạn của anh ta so với cô lợi hại hơn gấp n lần!
Trần Mộc rất tuyệt vọng, cô cảm thấy bản thân mình nên ngoan ngoãn chờ hệ thống chủ đến là đưa ra kết luận nhiệm vụ thất bại.
Người đàn ông này lại dùng giọng nói dễ nghe tiếp tục quyến rũ bên tai cô: “Đẹp không?”
Trần Mộc gật đầu, “Đẹp.”
“Đợi trời quang mây càng đẹp hơn.” Anh nói.
Trần Mộc nghĩ thầm: Nhìn lướt qua tầng mây nhìn dày đặc, chắc không dễ dàng tan đi được. Cái suy nghĩ này còn chưa kịp biến mất, tầng mây ngay trên tòa nhà kia liền nhanh chóng tản đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Một lát sau, một vầng trăng tròn xuất hiện ở trên bầu trời, ánh trăng vừa vặn chiếu đến trái tim đang phát sáng kia.
Trần Mộc ngơ ngác nhìn một hồi lâu, mới giật mình thở dài: “Thật thần kỳ, góc độ vừa vặn.”
Kỳ Uyên cực kỳ đắc ý hỏi: “Có phải là chơi rất vui không hả?”
Trần Mộc gật đầu: “Đúng là một kỳ quan, nhưng mây kia làm sao mà đột nhiên tan đi như vậy?”
Mắt Kỳ Uyên nhìn về phía trước, không mấy để ý mà nói: “Có thể là nhờ gió.”
Cơn gió đó phải lớn như thế nào chứ, mới có thể làm cho mây tan nhanh như vậy.
Không đợi Trần Mộc suy nghĩ cẩn thận, điện thoại Kỳ Uyên vang lên, anh nhận điện thoại một hồi, chỉ nói câu, “Đi vào” liền cúp.
Một phút sau, mấy người phục vụ bưng bàn ăn lục tục đi vào, sau đó nhanh chóng bố trí bàn ăn ngăn nắp. Cuối cùng còn mang đến hoa tươi cùng châm nến.
Cảnh đêm cùng với bữa tối dưới ánh nến, tấn công dồn dập như vậy có phải là quá mãnh liệt rồi không? Đều đã kết hôn rồi, có cần thiết phải liều mạng mà chinh phục cô như vậy không?
Tuy rằng trong lòng mãnh liệt phỉ nhổ, nhưng đối với bàn ăn toàn mỹ thực kia, Trần Mộc lại nhịn không được mà chảy nước miếng, thoạt nhìn rất ngon nha.
Cuối cùng cô quyết định buông hết rối rắm trong lòng, ăn trước cái đã.
Kỳ Uyên nhìn đôi mắt tỏa sáng của cô nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt mà chảy nước miếng, không nhịn được mà cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Sau khi đưa nước trái cây cho cô uống xong mới nói: “Ngày mai là sinh nhật mẹ em, tôi có việc không đi được. Quà cáp đã chuẩn bị xong, em trực tiếp lấy mang đi là được.”
Trần Mộc người đã hoàn toàn trầm mê trong mỹ thực, nghe được lời này có chút ngốc, ngay sau đó lập tức gật đầu nói: “Đã biết.”
Kỳ Uyên bưng ly rượu vang đỏ của mình lên uống một ngụm, ánh mắt lướt qua ánh nến đang nhảy múa, lẳng lặng nhìn cô một hồi, mới nói: “Không đến mức cả sinh nhật của mẹ mình mà em cũng quên chứ?”
“Đương nhiên là nhớ rõ!” Trần Mộc trả lời hợp tình hợp lý, nghĩ thầm nếu cô không biết Hai hào sẽ nói cho cô.
Kỳ Uyên nghĩ nghĩ nói: “Qua bên kia, nếu có người nào nói ra nói vào trước mặt em, em không cần để ý tới, mọi việc đã có tôi.”
Trần Mộc giương mắt nhìn anh, hỏi: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Kỳ Uyên nhẹ nhàng lay động cái ly nói: “Có chút chuyện nhưng không liên quan đến em.”
Có lẽ như lời của Hai hào, Kỳ Uyên cùng nhà họ Trần đến với nhau vì lợi ích, mà những lời nói này của anh, có phải ám chỉ là quan hệ giữa hai gia đình đã chuyển sang không hòa hảo. Nhưng nếu quan hệ không tốt, vì sao Kỳ Uyên lại muốn cưới cô?
Hơn nữa, anh biết rõ để cô về nhà mẹ đẻ sẽ có người nói ra nói vào, vì sao anh còn muốn cô trở về? Có mục đích gì sao?
Trần Mộc cảm thấy mờ mịt, sau đó không nghĩ ngợi gì nữa, đợi tí nữa sẽ hỏi thử Hai hào.
Bất quá có thể về nhà