Còn từ chối thêm nữa, thì rõ ràng là có quỷ!
Phong Ngự Niên lạnh mặt đi xuống bếp lấy thêm bộ bát đũa nữa.
Trước ánh nhìn chăm chú gắt gao của Sanh Ca, anh gắp một miếng cải xanh lên, không chút do dự bỏ vào trong miệng, nhai được hai cái, mặt chẳng hiện lên cảm xúc gì, thế rồi ngay lập tức đã nuốt xuống.
Toàn bộ hành động của anh đều diễn ra vô cùng trôi chảy, tự nhiên.
Phong Ngự Niên: "Cũng là vị rau cải xanh thông thường thôi, cô thử xem?"
Sanh Ca một tay chống cằm, một tay chỉ vào đĩa rau, cô mở miệng ra nói bằng giọng điệu trầm thấp hết sức đáng sợ: "Ăn hết cái đĩa này cho tôi.
"
Sắc mặt Phong Ngự Niên khẽ biến đổi, tiếp theo khóe miệng anh cong lên hiện ra nụ cười: "Cô đã nói, chỗ này cô là chủ, cho nên chỗ thức ăn này đều dành cho cô, sao tôi có thể ăn chứ.
"
Sanh Ca lười nhiều lời với anh: "Anh không ăn thì để tôi gọi bảo vệ vào đây, để bọn họ giúp anh vậy.
"
"Cô!"
Phong Ngự Niên híp híp tròng mắt đen nhánh, anh nhìn thẳng vào mắt cô không chút kiêng kị: "Cô đây là muốn cậy mạnh hiếp yếu?"
Sanh Ca cũng không phủ nhận.
"Không sai, đối phó với đầy tớ nam không chịu nghe lời thì đương nhiên phải dùng đến biện pháp mạnh, anh muốn tự mình ăn hay để tôi gọi bọn họ vào đút cho anh ăn?"
Đúng là sự lựa chọn không được phép chọn lựa.
Trước ánh nhìn của Sanh Ca, sắc mặt Phong Ngự Niên dần tối sầm lại.
Sự kiêu ngạo và thù hận của anh mấy năm nay, giờ đây lại bị người phụ nữ trước mặt này khơi lên những bốn lần, chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Vừa đáng hận vừa đáng ghét!
Mỗi lần cô nhìn anh chòng chọc, cười đến mức lông mày cong cong, hiền lành vô hại, dường như cái gọi là cậy thế hiếp yếu đều không tồn tại.
Rõ ràng sự tức giận của anh quá đỗi hẹp hòi.
Không thể từ chối được.
Phong Ngự Niên lại cầm đũa lên, đưa về hướng đĩa rau cải xanh, chính anh cũng không cảm nhận được cánh tay của mình đang hơi run rẩy.
Anh nín thở, đút miếng rau vào miệng, thật sự khó mà nuốt xuống, trong khoang miệng anh cảm nhận được rõ mùi vị đáng ghét buồn nôn này.
Vì muốn trả đũa Sanh Ca để mình được hả giận mà anh gần như dốc hết những lọ gia vị không phân biệt màu sắc vào trong món rau này.
Ai biết được cô lại cảnh giác như thế, một miếng cũng không ăn, lại còn lộ ra vẻ mặt cười như không cười, giống như đã sớm nhìn thấu rằng Phong Ngự Niên đang diễn trò?
Anh chưa từ bỏ ý định, vẫn cố gắng bày ra dáng vẻ bình thản đang thưởng thức món ăn ngon, thế nào mà vừa mới bỏ một miếng vào trong miệng, dạ dày đã khó chịu hết cả lên.
Thật sự là hết chịu nổi, thế là anh lập tức chạy vào bếp nôn ồng ộc hết ra.
Sanh Ca vừa cười vừa vỗ tay đen đét, cô thật sự khâm phục sức chịu đựng của Phong Ngự Niên, có thể ăn tới miếng thứ ba mới nôn ra.
Muốn dùng trò vặt vãnh này để xử lý cô à?
Hóa ra người đàn ông này lại ngây thơ đến thế!
"Anh Phong, lãng phí thức ăn là không đúng đâu nhé, phạt anh tối nay không được ăn cơm.
"
Phong Ngự Niên nôn toàn bộ thức ăn vừa ăn ra ngoài, vẫn không nhịn được mà nôn khan mấy ngớp.
Anh có nghe thấy lời của Sanh Ca nói, nhưng không muốn phản ứng lại.
Nôn sạch số thức ăn trong dạ dày ra ngoài rồi, giờ cổ họng anh nóng rát như bị thiêu đốt, không ăn thì không ăn.
Anh không ăn, nhưng Sanh Ca thì vẫn muốn ăn.
Ầm ĩ một trận như vậy cũng hơn chín giờ tối rồi, Sanh Ca cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Với tài nấu nướng của Phong Ngự Niên thì tối nay chắc không có hy vọng gì về cơm nước rồi.
Cô quyết định tự thân vận động, nấu một bát mì đơn giản thôi.
Cái nồi ban nãy đã bị nấu cháy đen rồi, Sanh Ca chỉ đành lấy từ trong tủ bếp ra một cái nồi mới.
Cha nước, bỏ mì vào, động tác vô cùng thành thạo.
Phong Ngự Niên lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cô làm.
Nhìn thấy bóng dáng cô vừa nghiêm túc vừa không có chút bận rộn nào như vậy, đột nhiên trong lòng anh cảm thấy có hơi hốt hoảng.
Nếu thời gian có thể quay trở về ba năm trước, bắt đầu từ lúc bọn họ vừa mới kết hôn, có phải mọi thứ đều sẽ khác?
Nếu lúc đó anh không đồng ý ly hôn với cô, cứ như vậy bình bình an an sống đến cuối đời, dương như cũng không tệ!
Dòng suy nghĩ của anh bỗng ngừng lại, anh tự cười giễu bản thân mình, nếu Sanh Ca biết anh đang nghĩ gì, với tính cách của cô, chắc là cô sẽ nói: "Tên đàn ông chó má, anh mà cũng xứng để tái hôn với tôi?"
Chỉ là một người giúp việc nam làm theo hợp đồng mà thôi, anh đâu có xứng đáng.
Anh đang mải mê suy nghĩ, bên kia Sanh Ca đã nấu xong món mì cay thơm nức mũi rồi.
Chỉ có một bát, còn không chừa lại tí nước canh nào.
Trong nồi không đọng lại giọt nước mì nào hết.
Người phụ nữ nhẫn tâm này, nói phạt là phạt không cho anh ăn cơm tối.
Trong lòng anh cực kỳ khó chịu, thấy Sanh Ca ăn ngon như vậy, anh cũng chẳng còn việc gì để làm, chuẩn bị lên tầng hai dọn dẹp một căn phòng để ở.
"Đứng đó.
"
Sanh