Sau khi nói mấy lời này trước mặt Sanh Ca, Phong Văn Đống thở dài một hơi rồi chắp hay tay ra sau, đi thẳng ra cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Đến khi ra khỏi tập đoàn Phong Thị, ông ta cười khoái trá chứ không còn vẻ mặt cau có nữa.
Lúc này, trong phòng làm việc.
Sanh Ca đi đến trước mặt Phong Ngự Niên, nhìn thấy khóe miệng của anh hơi sưng, có thể thấy bàn tay trên má trái.
Một khuôn mặt đẹp đẽ có thể ngắm mỗi ngày vậy mà lại bị Phong Văn Đống đánh thành như vậy.
Sớm muộn gì cô cũng cách chức tên cáo già kia.
“Có đau không?”
Cô nắm cằm anh, quan sát vết thương của anh.
Phong Ngư Niên không có biểu càm gì, cũng không trả lời, vẻ mặt ung dung giống như người bị đánh không phải anh.
Thấy dáng vẻ thờ ơ của anh, Sanh Ca lập tức nổi giận, cô nhéo thịt mềm bên má trái.
Phong Ngự Niên nhíu mày, đau đến nỗi xoay chỗ khác để thoát khỏi bàn tay của cô.
‘Cuối cùng cũng đổi sắc, mình còn tưởng rằng anh ta không biết đau.’
Sanh Ca tức giận: “Xem ra là biết đau.
Vì sao lúc Phong Văn Đống sắp rat ay thì anh không né? Đừng nói với tôi là anh không phản ứng kịp đấy.”
Nếu không có cô che chở, với tố chất thân thể bây giờ của anh thì anh có thể chịu được bao nhiêu?
Phong Ngư Niên mím môi, sau đó hỏi lại cô: “Khi ông nội mất thì cô ở đâu?”
Sanh Ca nhìn anh, phát hiện con ngươi của anh đen tựa hố sâu.
‘Anh ta tin lời của Phong Văn Đống, cho nên nghi ngờ mình hại ông cụ chết?’
Cô cũng không nói dối: “Tôi ở trước mặt ông cụ, người cuối cùng mà ông ấy nhìn thấy trước khi chết là tôi.”
“Ông ấy nói gì với cô?”
Sanh Ca yên lặng một lúc.
Thật ra, trước khi qua đời, ông cụ không chỉ bảo cô bảo vệ Phong Thị.
Mà còn nói: “Đứa trẻ ngoan, tuy thằng bé Ngự Niên này cao ngạo, nhưng nó rất trọng tình nghĩa, nếu để nó nhận ra lòng tốt của con, sau đó thích con, chắc chắn nó sẽ sẵn lòng trả giả tất cả vì con.
Hứa với ông, chăm sóc nó thật tốt, đừng ly hôn được không?”
Nhưng mà cô thất hứa rồi.
Cô không quan tâm đến trái tim bằng băng có che ba năm cũng không nóng lên kia nữa rồi.
Cho nên bảo vệ Phong Thị là hứa hẹn cuối cùng của cô với ông cụ.
Phong Ngự Niên thấy cô sững sờ, anh nheo mắt rồi hỏi cô: “Rốt cuộc thì ông ấy nói gì?”
Sanh Ca lại ngồi lên ghế, ánh mắt lại thờ ơ như cũ.
“Không thể trả lời.”
Giong điệu khi nói bốn chữ này có chút ý gây hấn.
Sự phẫn nộ chợt dâng lên trong đáy mắt của Phong Ngự Niên.
Cô nói tiếp: “Sao vậy? Anh cũng nghĩ là tôi làm ông chết?”
Phong Ngự Niên im lặng, vẻ mặt nghiêm túc: “Không có, cô sẽ không.”
‘Xem ra anh ta không bị lừa.’
‘Cũng không ngốc lắm.’
Cơn giận của cô nguôi đi không ít.
Cô ngẩng đầu thì thấy mặt bên trái của người nào đó sưng lên, vô cùng mất cân xưng, phá hủy khuôn mặt đẹp trai vốn có của anh.
Tuy tính cách thì khó ưa nhưng khuôn mặt của anh vẫn dùng được, đánh hỏng thì không tốt.
Cô lấy hòm thuốc trong ngăn kéo dưới bàn trà ra, đẩy đến trước mặt anh: “Khó coi chết đi được! Trong tủ lạnh ở góc bên kia có đá, anh lấy đắp vào đi!”
“Được.”
Phong Ngự Niên cũng không từ chối.
Anh cầm đá đến ghế sô pha bôi thuốc.
Sanh Ca đến bàn làm việc, bắt đầu xử lý công việc.
Vệ sĩ và Tư Vũ đi ra ngoài, tiện thể đóng chặt cửa.
Giờ đây, phòng làm việc chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím, cùng với âm thanh phát ra do Phong Ngự Niên bôi thuốc, bầu không khí khá kỳ lạ.
Trừ cái đó ra, không ai mở miệng trước.
Bầu không khí như vậy kéo dài nửa tiếng, mãi cho đến khi Tư Vũ lại gõ cửa tiến vào.
“Giám đốc Sanh, Tổng giám đốc Phó đến.”
‘Phó Thần Dật đến Phong Thị làm gì?’
Sanh Ca nghĩ một chút rồi nói: “Để anh ta vào đi!”
Phong Ngự Niên ngồi trên ghế sô pha chợt nhíu mày.
‘Tổng giám đốc Phó? Ai là Tổng giám đốc Phó?’
‘Là tên đàn ông mà cô ta mới quen sao?’
Phó Thần Dật đẩy cửa tiến vào khi Phong Ngự Niên vừa đứng lên.
Cho dù cách xa thì hai người vẫn phát hiện sự tồn tại của đối phương ngay từ giây phút đầu tiên.
Tình địch nhìn thấy tình địch, lửa bắn ra bốn phía.
Phong Ngự Niên nói: “Hóa ra là cậu cả nhà họ Phó của thành phố S, thất lễ rồi.”
Phó Thần Dật thấy anh thì lửa giận bốc lên.
Vốn dĩ anh ta đến