Chín giờ tối.
Phong Ngự Niên bị tiếng chim thanh thúy thức tỉnh,
Chịu đựng cơn đau nhức đòi mạng sau lưng, anh cắn răng miễn cưỡng đứng dậy.
Buổi tối còn có chính sự, anh phải tỉnh táo.
Anh đỡ lan can, trở về phòng ở tầng hai, trực tiếp đi vào phòng tắm, bật vòi hoa sen mở nước nóng nhất.
Bởi vì trên áo sơ mi phía sau lưng dính máu, anh lại hôn mê sáu tiếng không kịp thay áo khác nên máu của miệng vết thương dính vào áo sơ mi, nếu như cưỡng ép thay quần áo có thể bóc mất một lớp da cho nên chỉ có thể dùng nước nóng mới có thể nhanh chóng cởi áo được.
Nhưng nước nóng giội vào miệng vết thương sau lưng, không khác nào chịu cực hình lần thứ hai, giống như hàng trăm cây kim châm trên lưng.
Phong Ngự Niên đau đến run rẩy.
Anh cắn chặt răng, nước nóng dội lên người, mặt dù cơ thể đâu nhức nhưng đầu óc lại càng ngày càng tỉnh táo.
Dội khoảng mấy phút thì anh đổi một chiếc áo sạch sẽ, tắt đèn, lợi dụng ví trí mà các vệ sĩ đang ẩn nấp không nhìn thấy, anh giả vờ như nằm trên giường đi ngủ rồi lặng yên không một tiếng động nhét đệm chăn anh đã chuẩn bị trước lên giường, giả vờ như anh đang ngủ trên đấy.
Sau đó lặng lẽ lăn từ bên kia giường xuống chân giường, phần lưng không cẩn thận chạm đất, anh đau đớn cả người run rẩy, trước mắt choáng váng.
Khoảng hai phút sau anh mới từ khe hở cửa phòng đi ra ngoài, đi đến phía điểm mù của vệ sĩ ở bên kia căn phòng, men theo đường ống bên kia cửa sổ đi xuống tầng một.
Vị trí này vừa vặn là cửa sau.
Tự Niên nghe thấy tiếng động bé xíu, cách cửa sắt nhẹ giọng báo cáo.
“Boss, nhà họ Ninh sau năm trước có một cô chủ bị mất tích, nhưng đứa bé gái đã được tìm thấy vào ba năm trước, hơn nữa từ tư liệu trên mạng có thể tìm được ảnh chụp của cô ấy, chắc chắn không phải là cô Sênh Ca, ngoài ra, thời gian cũng không trùng khớp.
”
Phong Ngự Niên nghe xong, con ngươi vốn nhịn đau từ từ trở nên tối tăm.
Tự Niên tiếp tục nói: “Nhưng tôi đến thăm nhà giam thì biết được, lúc đó cô Sênh Ca bay đến thành phố Lâm là đích thân đi tìm bác sĩ chữa bệnh cho Mộ Ngôn Tâm, tôi đã tập hợp tất cả đàn em đi sàng lọc điều tra, cuối cùng phát hiện bác sĩ mà cô ấy muốn tìm là … Lộc Mặc.
”
Lộc Mặc sao?
Phong Ngự Niên ngớ người.
Lộc Mặc là người có ảnh hưởng rất lớn trong giới y khoa, địa vị vững chắc, nhưng nghe nói anh ta tính tình quái gở cao ngạo, trầm mặc ít nói, còn là một bác sĩ gàn dở chưa bao giờ thấy phụ nữ bên cạnh anh ta.
Người như vậy, Sênh Ca lại có thể mời anh ta được chứ?
Ba người con trai, gia chủ duy nhất của nhà họ Lộc đều có mối quan hệ không thể nói thành lời với Sênh Ca! Thậm chí còn thật lòng thật dạ giúp đỡ cô!
Nhà họ Trác có vẻ cũng là họ hàng xa của nhà họ Lộc, mới dám diễu võ dương oai ở thành phố Phương.
Quan hệ giữa cô và nhà họ Lộc, không hề đơn giản…
Cô là người nhà họ Lộc sao?
Vẻ mặt của Phong Ngự Niên càng ngày càng lạnh lùng: “Điều tra nhà họ Lộc! Bất luận là nhánh bên Lộc Thị hay là bà con xa của Lộc Thị, chỉ cần khớp thời gian thì báo cáo toàn bộ cho tôi!”
Tự Niên suy nghĩ một chút: “Boss, anh có nhớ sáu năm trước, cô chủ nhỏ nhất của gia chủ nhà họ Lộc hình như…”
Tíc tic.
Anh ta còn chưa nói xong, đột nhiên có đèn xe sáng lên.
Là Sênh Ca trở về rồi!
Sao cô lại đột nhiên trở về giờ này chứ?
“Boss, anh quay lại nhớ cẩn thận, phải bảo trọng nhé! Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!”
Tự Niên lo lắng nhìn anh một cái, xoay người nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Mé nó, chuồn nhanh thật đấy!
Phong Ngự Niên lập tức xoay người, muốn từ vườn hoa đi vào cửa chính phòng khác nhưng trước mắt, Sênh Ca đã xuống xe rồi, vườn hoa lại có đèn, anh chắc chắn bị lộ!
Không còn cách nào, Phong Ngự Niên bất đắc dĩ nhìn ống dẫn nước trên vách tường mà anh vừa leo xuống, đầy là con đường duy nhất.
Anh bất chấp đau đớn trên lưng, lập tức bất đầu động thủ trèo lên trên.
Sênh Ca đang từ vườn hoa đi vào trong phòng khách, vừa đi vừa hỏi vệ sĩ Lộc Thập Thất: “Mấy ngày nay anh ta có an phận không?”
Thập Thất thành thật trả lời: “Ngài Phong có hai lần muốn ra ngoài, sau khi bị chúng tôi từ chối thì không còn hỏi nữa, bây giờ anh ấy đã lên giường đi ngủ rồi.
”
Sênh Ca nhíu mày.
Nhìn thời gian, lúc này mới chín rưỡi, sao anh ta lại ngủ sớm như vậy chứ?
“Tôi không tin anh