Sanh Ca chẳng buồn liếc nhìn Phong Ngự Niên đang ở trên mặt đất kia lấy một cái mà còn lạnh giọng cảnh cáo bà ta.
"Lý Phi, đây là lần cuối cùng! Về cũng phải khiến Phong Thanh Thanh sáng mắt ra, sau này chỉ cần hai người không an phận thì tôi sẽ tính sổ hết lên đầu người con trai quý giá này của bà! Bà có thể thử, xem xem với thân thể của con trai bà hiện giờ, anh ta có thể chịu đựng được các người giày vò bao lâu nữa!"
"Không! Sẽ không đâu! Sao này nhất định sẽ không như vậy nữa!" Sắc mặt Lý Phi trở nên trắng bệch, bà ta cứ lắc đầu liên tục.
Sanh Ca thấy bà ta đã bớt kiêu căng hách dịch đi rất nhiều thì mới bảo Thập Thất đưa bà ta về nhà cổ.
Đợi sau khi Lý Phi rời khỏi, Lộc Thập Nhất vội vàng chạy lại kiểm tra tình trạng của Phong Ngự Niên: "Cô chủ, anh Phong ngất rồi! Hơi thở càng lúc càng yếu đi!"
Hơi thở càng lúc càng yếu?
Mi mắt của Sanh Ca khẽ run lên: "Nhanh! Lộc Thập Ngũ mau đi gọi bác sĩ tới!"
"Vâng! Tôi sẽ đi ngay đây!"
Lộc Thập Ngũ nghe lời, lập tức chạy như bay ra khỏi cửa.
Sanh Ca bảo Lộc Thập Nhất và Thập Bát đỡ Phong Ngự Niên về phòng trước, còn để một túi chườm ấm vào người anh.
Vừa nghĩ đến thùng nước lạnh như băng kia, lại thấy Lộc Thập Bát chân tay luống cuống đứng một bên, Sanh Ca rất tức giận.
"Tạm thời cách chức Lộc Thập Bát một năm, phạt nửa năm tiền lương, cút ra ngoài!"
Lộc Thập Bát khóc không ra nước mắt, anh ta đang định cầu xin cô tha thứ thì Thập Nhất bèn đưa mắt ra hiệu với anh ta, ý bảo anh ta đừng tra thêm dầu vào lửa.
Sanh Ca không hơi đâu mà phản ứng lại anh ta, cô quan sát tình hình hiện giờ của Phong Ngự Niên, cho dù ra sức đắp túi chườm nóng lên người Phong Ngự Niên, thân thể anh vẫn lạnh như băng, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, giống như sự sống trong người anh đã bắt đầu cạn dần.
"Sao Lộc Thập Ngũ còn chưa quay lại?"
Sanh Ca thử thăm dò hơi thở của Phong Ngự Niên, quả thật là rất yếu.
Cứ tiếp tục đợi tới khi Lộc Thập Ngũ quay lại đây, chỉ e là người đã lạnh ngắt từ lâu cũng nên!
Cô xốc chăn lên, đỡ người đang nằm trên giường dậy, Thập Nhất thấy thế cũng vội vàng tới trợ giúp.
"Thập Bát tới cõng anh ấy xuống tầng, Thập Nhất lái xe tới ngay, chúng ta lập tức tới bệnh viện!"
"Vâng, cô chủ!"
Lộc Thập Bát vừa đi tới cửa phòng nghe thấy thế thì lập tức tỉnh táo lại, anh ta nhanh chóng xốc Phong Ngự Niên lên lưng mình, Sanh Ca đỡ đằng sau, đề phòng Phong Ngự Niên ngã xuống.
Đặt người vào ghế sau xe xong, Lộc Thập Nhất lập tức khởi động xe phi như bay ra ngoài.
Lộc Thập Bát ngồi ở ghế phụ, Sanh Ca ngồi đằng sau, cô để Phong Ngự Niên gối đầu lên đùi mình.
Gương mặt Phong Ngự Niên bình thản trong vòng tay cô, Sanh Ca đưa tay vuốt nhẹ gương mặt trắng xanh tưởng như không còn chút sức sống nào của anh, nếu không phải vẫn còn cảm nhận được chút hơi thở yếu ớt thì có lẽ cô sẽ cho rằng người này đã chết rồi.
"Phong Ngự Niên, anh không được phép chết! Chỉ cần một ngày món nợ của anh chưa trả hết thì anh mãi mãi mắc nợ tôi! Nếu anh dám chết thì tôi sẽ cho cả nhà họ Phong chết theo anh!"
Lúc nói ra câu này, cô gần như gầm lên!
Lộc Thập Nhất và Thập Bát ở đằng trước đều bị cô dọa cho phát khiếp.
Nếu thật sự chọc giận Sanh Ca thì cô hoàn toàn có thể làm ra những chuyện điên rồ ác độc.
Phong Ngự Niên nằm trên đùi cô, dường như anh cũng nghe thấy lời cô nói, đột nhiên anh ho dữ dội, ho đến mức khiến người khác xót xa trong lòng, thế nhưng người lại vẫn hôn mê không tỉnh.
Sanh Ca vỗ vỗ sau lưng cho anh.
Tốt xấu gì thì người cũng có phản ứng, chắc là chưa thể chết được: "Thập Nhất, nhanh hơn chút.
"
Thập Nhất tăng tốc, anh ta đã vượt biết bao cột đèn đỏ mới tới được bệnh viện.
Sau khi Phong Ngự Niên được đưa tới phòng cấp cứu, Sanh Ca ngồi đợi bên trong phòng, tâm trạng cô vô cùng hỗn loạn.
Vừa nãy ở trên xe là lần đầu tiên cô không thể kiểm soát nổi tâm trạng của mình, hôm qua phát hiện ra số thuốc bắc của mình, suýt nữa cô đã thật sự muốn giết anh.
Thế nhưng lúc nhìn thấy anh bị tra tấn giày vò ngay trước mặt, cô lại thấy hoảng sợ.
Nhưng tại sao cô lại sợ?
Anh ấy là vì Mộ Chỉ Ninh, chẳng lẽ lúc Lưu Niên mượn cơ hội giết anh, anh lại không hận sao?
Vốn dĩ đã ly hôn, cô chỉ định bước trên con đường của riêng mình, cả đời này sẽ trở thành người xa lạ với anh.
Nhưng Phong Thanh Thanh, Lý Phi, Mộ Chỉ Ninh cứ năm lần bảy lượt hãm hại cô, Phong Ngự Niên lại tới khiêu khích cô, thậm chí anh còn vì Mộ Chỉ Ninh mà muốn giết cô.
Đám người này cứ luôn không để cho cô sống những ngày bình yên.
Sanh Ca không phải kiểu bị người khác bắt nạt mà không biết đáp trả, cho nên khiến bọn họ trả giá cho tội lỗi chính mình tạo ra, là cô sai sao?
Đang suy nghĩ, Lộc Thập Nhất cúp máy rồi