Sanh Ca khẽ cau mày, sao nghe câu này giống đang trêu ghẹo cô thế nhỉ?
Cô hừ lạnh một tiếng, rồi châm biếm: "Lúc trước anh có được không thì tôi không nhớ, nhưng bây giờ chắc là..."
Sắc mặt Phong Ngự Niên tái nhợt, anh hiểu ý cô, bởi vì tiêm thuốc đặc biệt nên thể lực anh giờ đã không còn được như trước.
Nhưng là một người đàn ông, sao có thể chịu thua trên phương diện đó.
Anh dường như không hề nghĩ ngợi mà đáp: "Muốn thử giờ luôn không? Thử cái là biết được hay không liền?"
"Anh muốn chết!"
Sanh Ca rất tức giận, đôi mắt phẫn nộ trừng lấy anh, dùng tay véo má trái anh thật mạnh
"A a, đau..."
Cả khuôn mặt Phong Ngự Niên nhăn lại, mà cũng không dám trốn, chỉ có thể làm nũng kêu đau.
Sanh Ca tức giận buông tay.
Má trái anh bị véo đến đỏ bừng, đau đến mức sắp trào nước mắt, nhưng lại không dám xoa trước mặt cô, vẻ mặt uất ức như gặp phải cảnh khốn cùng.
Mặc dù biết anh cố tình diễn cho cô xem, nhưng bộ dạng thê thảm của anh khiến Sanh Ca cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều, cơn giận cũng dần nguôi ngoai.
"Xuống xe, bắt đầu ngày đầu tiên trong giấy cược sinh tử của anh.
Tôi về Angel."
"Được!"
Đầu tiên, Phong Ngự Niên vuốt nhẹ lớp tro mỏng trên đầu gối, sau đó ngồi trở lại ghế, chỉnh lại cổ áo một chút, rồi mới mở cửa xuống xe với khuôn mặt lạnh lùng.
Sanh Ca nhìn anh thay đổi hai biểu cảm rất tự nhiên, mà tiếc nếu anh không đi làm ảnh đế!
Cô gọi điện, sắp xếp cho Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Bát sau xe đi theo anh, sau đó đi thẳng đến Angel.
Khi làm việc chăm chỉ, thời gian sẽ luôn trôi qua rất nhanh.
Gần đến giờ tan làm, Sanh Ca định gọi cho Tư Vũ để hỏi thăm tình hình hạng mục Vân Hi.
Nhưng chưa kịp bấm số, thì đã nhận được cuộc gọi của Tư Vũ.
Tư Vũ rất kích động.
"Sếp, không biết tổng giám đốc Phong đã dùng cách gì mà chỉ mới ngày đầu tiên, bên Vân Hi đã khôi phục trật tự ban đầu, không khí bên đội thi công xây dựng cũng rất êm xuôi.
Thật đáng kinh ngạc!"
Sanh Ca khẽ cau mày: "Cô mới biết anh ta có một ngày mà đã kêu tổng giám đốc Phong rồi hả?"
"Hả? Không không không! Em mãi là người của chị đại, trái tim em cũng mãi thuộc về chị đại, sống là người của chị đại, chết cũng là…"
Sanh Ca nâng trán: "Thôi đủ rồi, tôi không cần ma đẹp."
Tư Vũ cười.
Sanh Ca nghiêm túc lại, và căn dặn: "Cô tiếp tục theo anh ta làm việc, tất cả quyết sách của anh ta cô đều phải xem qua một lần.
Trước mặt người khác cho anh ta quyền, sau lưng người ta là cô là chủ.
Hơn nữa cô phải học hỏi nhiều ở cách xử lý các vấn đề hạng mục của anh ta."
"Tuân lệnh chị đại."
Cúp điện thoại, Sanh Ca tiếp tục sắp xếp hành trình của Chu Tiểu Tình.
Nhân lúc danh tiếng hiện đang hot, ngoài việc sắp xếp tiết mục diễn xuất trong đoàn, Sanh Ca còn giúp cô ấy nhận được một số lời mời đại diện phát ngôn từ các thương hiệu.
Vì đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Tình quay buổi đại diện phát ngôn, Sanh Ca sợ cô ấy luống cuống, nên tối nay phải đến xem sao.
Nhưng tối nay cô lại định tan làm sớm hơn nửa tiếng, về sớm để kiểm tra xem tình hình công việc nhà của ai đó.
Tang Vi bị cô sắp xếp lo việc của các nghệ sĩ, nhưng càng nghĩ, Sanh Ca lại càng cảm thấy nếu nhờ anh ba đích thân tới trông cũng không tệ.
Lộc Hoa rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của cô: "Ê bé, em lại kêu anh trông một nghệ sĩ mới đi đại diện phát ngôn.
Bộ trong lòng em, anh không có xíu quan trọng nào hết hả?"
"Anh ba, anh nói ngược rồi, Chu Tiểu Tinh là nghệ sĩ quan trọng mà hiện tại em muốn bồi dưỡng.
Chỉ anh đi mới có thể hiện rõ sự coi trọng của công ty với cô ấy.
Nói cách khác, đây cũng là đang coi trọng anh nhất đó nha."
Lộc Hoa biết cô chỉ đang dỗ dành anh ấy, nhưng em gái cưng của anh đã nói là coi trọng anh nhất, nên trong lòng vẫn thấy rất ấm áp.
"Nếu em đã nói ngọt như vậy, anh ba sẽ giúp em đi đoạn đường này."
"Cảm ơn anh ba."
Sau khi sắp xếp mọi việc trong tay, Sanh Ca lái xe trở về biệt thự.
Vừa bước vào vườn, cô đã gọi Lộc Thập Thất và Thập Bát ra: "Phong Ngự Niên về hồi nào?"
"Anh Phong đã về một giờ trước, đến khi về tới nhà anh ta vẫn không ngơi tay."
Sanh Ca suy nghĩ một chút: "Còn ban ngày thì