Mười giờ rưỡi đêm.
Bữa tiệc từ thiện tại khu vườn khách sạn cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm Hoài Sơ vừa đi về phía cửa, vừa liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, và có thể thấy rõ sự tức giận từ hai đầu lông mày anh.
Lâm Hoài Sơ có chút tò mò khi nghĩ đến cái cách anh giả vờ yếu đuối trước mặt Sanh Ca khi nãy.
"Em cứ tưởng anh họ thay đổi rồi, nhưng hóa ra anh họ chỉ thay đổi trước mặt ai đó mà thôi.
Em thực sự rất tò mò, không biết rốt cuộc là anh chỉ đang diễn kịch trước mặt cô ta, hay là thích cô ta thật."
Phong Ngự Niên cơ lưng thẳng tắp, âu phục chỉnh tề, như không nghe cô ta nói gì mà bước đi không nói lời nào.
Bị phớt lờ, Lâm Hoài Sơ cũng không cảm thấy xấu hổ mà tiếp tục đi về phía trước rồi cùng anh lên xe.
Tự Niên như nhân kem của một chiếc bánh quy, anh ta ngồi giữa hai người ở hàng ghế sau.
Bởi vì bản thân Phong Ngự Niên từ chối ngồi cùng Lâm Hoài Sơ, nên anh ta buộc phải trở thành vách ngăn hình người.
Tốc độ xe rất nhanh, chỉ cần tám phút là có thể tới ngoại ô.
Đó là một nơi hoang vu, nhà gỗ nhỏ cũng rất tinh xảo.
Cùng với những vệ sĩ mà Lâm Hoài Sơ mang theo, cả bốn cùng nhau bước vào ngôi nhà gỗ nhỏ.
Trong căn nhà gỗ chỉ thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng rất mờ ảo.
Phong Ngự Niên nhìn quanh ngôi nhà và thấy rằng dù là ga trải giường, chăn gối đệm hay tủ đầu giường, chúng đều sạch sẽ và có dấu vết đã có người từng ở.
Có vẻ như Mộ Chỉ Ninh đã sống ở đây kể từ khi cô ta được đưa ra khỏi tù.
Nghĩ tới, Phong Ngự Niên liếc nhìn Lâm Hoài Sơ chế nhạo: "Không ngờ nhà họ Lâm còn có khả năng đem người ra khỏi tù mà thần không biết quỷ không hay."
Lâm Hoài Sơ mỉm cười: "Đó là đương nhiên, cô ấy là người trong lòng của anh họ, em cứu cô ấy cũng giống như đang giúp anh họ."
“Cô ta không phải.” Tới giờ cô ta vẫn không phải người trong lòng của anh.
Phong Ngự Niên trả lời không chút do dự.
Giờ phút này, Mộ Chỉ Ninh đang ngồi trên giường gỗ, không còn đầu bù tóc rối, điên điên khùng khùng như lúc ở bữa tiệc, ngoại trừ vết thương trên mặt, cô dường như đã trở thành một người khác.
Nghe được lời phủ nhận không chút do dự của Phong Ngự Niên, Mộ Chỉ Ninh khóc không thành tiếng, nước mắt cứ từng giọt tuôn rơi.
"Sao vậy A Ngự? Rõ ràng lúc trước anh rất yêu em mà, rốt cuộc Sanh Ca đã làm gì cho anh! Anh quên lời hứa anh đã hứa với em rồi sao? Anh cũng đã quên luôn ân tình em cứu anh mấy chục năm trước rồi sao?"
Ngay khi vừa nhắc đến chuyện này, cơn giận của Phong Ngự Niên toát lên toàn thân một cách đáng sợ.
Bởi vì cái gọi là lời hứa, anh đã phớt lờ tình yêu mà Sanh Ca đã dành cho anh trong suốt những năm ấy, đồng thời còn đổ oan cho cô, nói lời xúc phạm cô.
Nghĩ đến những lời mình đã từng xúc phạm Sanh Ca, anh chỉ muốn tự tát mình vài cái thật đau.
Anh cúi đầu để che giấu cảm giác tội lỗi đột ngột dâng lên trong đáy mắt, và phớt lờ lời nói của Mộ Chỉ Ninh.
Tự Niên trả lời thay anh: "Cô Mộ Chỉ Ninh nè, Boss đã biết cô không phải cô gái lúc trước đã cứu anh ấy.
Bây giờ cô lấy cái ân tình ảo đó ra mà nói, bộ không thấy rất ngu xuẩn sao?"
Mộ Chỉ Ninh sững sờ một lúc, đột nhiên quỳ rạp xuống dưới chân Phong Ngự Niên một cách yếu ớt như không có xương.
"A Ngự, anh bị cô ta lừa rồi! Hồi đó thật sự là em đã cứu anh.
Em có mặt ngay tại hiện trường vụ tai nạn.
Nhưng lúc đó em còn nhỏ, em rất sợ nên không vội chạy lên ngay, có một cô gái lôi anh ra khỏi xe trước rồi đi ngay, cuối cùng vẫn là em tới cứu anh, thật sự là em mà! "
Cô ta khóc lóc thảm thiết, ánh mắt rất chân thành.
Phong Ngự Niên không nói.
Lâm Hoài Sơ đưa một văn kiện đến trước mặt anh.
"Anh họ, những gì cô ấy nói là sự thật.
Em đã cử người đến điều tra sự việc của anh năm đó.
Nếu không tin thì anh xem đi."
Anh nhận lấy, nghiêm túc lật qua lật lại, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị không chút thay đổi, đôi mắt đen sâu như vực thẳm.
"Thì ra là vậy, tôi tưởng người cứu tôi là Sanh Ca chứ, xem ra tôi đã bị cô ta lừa rồi."
Nghe xong, Mộ Chỉ Ninh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục khóc: "A Ngự, cô ta là một ả đàn bà ti tiện lòng dạ rắn rết, chính ả đã hại em thành ra thế này, anh nhất định không được tha cho ả!"
Lâm Hoài Sơ cũng nói: "Anh họ, em nghe nói từ khi anh ký hợp đồng lao động với