Cục cảnh sát sao?
Tới cũng rất nhanh đấy.
Sanh Ca không có chút bất ngờ nào, tự giác vươn hai bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo ra, tươi cười đến mức đôi mắt cong cong: “Ok, vậy thì đi thôi.
”
Đây là lần đầu tiên Từ Mục nhìn thấy một người phụ nữ bị bắt mà có thể chủ động và bình tĩnh như thế này.
Đặc biệt là nụ cười của cô, vừa bình tĩnh ung dung lại còn rất mê hoặc lòng người.
Bởi vì đã xem qua bức ảnh chụp vết thương trên người Lâm Hoài Sơ, máu chảy đầm đìa toàn thân, có thể thấy được hung thủ ra tay là một kẻ chuyên nghiệp và có thủ đoạn rất tàn nhẫn.
Anh ta rất khó có thể tưởng tượng đó sẽ là cô gái nhìn có vẻ đơn thuần ngây thơ ở trước mặt, không khỏi càng thêm thận trọng với chuyện này, bước lên chuẩn bị đeo còng tay điện tử cho Sanh Ca.
Con chưa kịp đeo còng tay vào, tay của Từ Mục đột nhiên bị người ta giữ lại.
Phong Ngự Niên vốn dĩ đang rửa chén, nghe thấy tiếng động tĩnh từ bên ngoài biệt thự thì bước ra, liền thấy nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Khuôn mặt anh trầm xuống, nhìn thẳng vào Từ Mục: “Những chuyện này không liên quan đến cô ấy, là do tôi làm, nếu anh muốn dẫn người thì hãy dẫn tôi đi.
”
Vẻ mặt của Sanh Ca hoang mang không thể hiểu được.
Trong một giây nhớ lại.
“Ngày hôm qua anh chỉ bóc vỏ mấy quả cam mà, anh còn làm chuyện gì sao? Đứng một bên làm cảnh à.
”
Phong Ngự Niên không những không lui ra phía sau mà còn tiến về phía trước một bước, che chắn cho cô ở phía sau thật kín kẽ.
Đôi mắt đen sâu như màn đêm vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Mục, lời lẽ chính đáng nói: “Tôi biết rõ nội tình của chuyện này, nếu anh muốn điều tra rõ chân tướng thì hãy dẫn tôi đi đi.
”
Sanh Ca có chút buồn bực, việc cô tự làm thì sẽ tự chịu trách nhiệm, liên quan cái rắm đến anh.
Người đàn ông cố tình đứng chắn ở trước mặt cô nhẹ nhàng quay đầu lại, hồn nhiên như chưa phát giác ra suy nghĩ cái của cô, mỉm cười trấn an: “Đừng sợ, em đi về trước đi, việc này để anh giải quyết.
”
Sanh Ca cạn lời.
Con mắt nào của anh nhìn thấy cô sợ vậy?
“Tôi còn chưa từng được vào Cục cảnh sát, mới lạ thật đấy, muốn đi uống một chén trà mà thôi.
”
Phong Ngự Niên và Từ Mục: “…”
Cục cảnh sát mà cô tưởng là cái quán trà sao?
Còn thấy mới lạ nữa?
Từ Mục đánh giá qua lại giữa hai người bọn họ, nghe lời của bọn họ nói thì chắc hẳn lúc đó, hai người này đều có mặt tại hiện trường.
“Nếu hai người đều có liên quan đến vụ án thì cùng nhau đi một chuyến luôn đi!”
Từ Mục lại lấy ra một bộ còng tay nữa.
Sanh Ca cũng không phản đối.
Xách theo tên Phong Ngự Niên thích xen vào việc người khác, bị dẫn đi với nhau cũng khá tốt, vì thế cô mỉm cười đồng ý: “Được thôi, nhưng mà tôi muốn nói với vệ sĩ của mình hai câu đã, nhanh lắm.
”
Lộc Thập Ngũ bị gọi tới.
Sanh Ca lấy một chiếc thẻ hắc kim từ trong túi ra rồi đưa cho Lộc Thập Ngũ, sau đó lại nhỏ giọng thì thầm bên tai anh ta cái gì đó.
Cuối cùng, cả hai người đều bị đeo còng tay điện tử rồi dẫn lên xe chuyên dụng của cảnh sát.
Trên xe, Sanh Ca ngồi yên lặng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, chăm chú thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Phong Ngự Niên thì nhìn cô không hề chớp mắt, tinh mắt phát hiện ra cổ tay của cô bị chiếc còng tay cứ đỏ.
Trong đôi mắt đen dần dần hiện lên một tia phiền muộn và đau lòng.
Anh nắm lấy cổ tay của Sanh Ca, xoa nhẹ lên vết đỏ trên tay: “Đau không?”
Sanh Ca cũng không phải khó chịu như thế.
Nhưng nếu người nào đó thích biểu diễn như vậy thì cô cũng không rút tay về.
Khi bước vào trong phòng thẩm vấn đặc biệt của Cục cảnh sát thì thấy Lâm Hân Mỹ đã tới rồi, thậm chí Lâm Hoài Sơ quấn băng cả người cũng kiên trì muốn tới.
Cô ta muốn tận mắt nhìn thấy con khốn này bị tống vào trong ngục!
Sanh Ca vừa bước vào phòng thẩm vấn liền tinh mắt chú ý tới Lâm Hoài Sơ đã bị quấn thành một xác ướp.
Cô phá ra cười ngay tại chỗ.
“Ai da, cô Lâm đây thật đúng là khiến người ta cảm động mà, bị đau như vậy rồi mà vẫn chạy tới đây, bội phục bội phục!”
Quả thật Lâm Hoài Sơ rất đau đớn, đau đến mức sắp không nói nên lời rồi.
Ánh mắt độc địa của hai mẹ con nhà kia nhìn chằm chằm vào cô.
Đội trưởng đội 3, Từ Mục bước vào phòng, bắt đầu nghiêm túc thẩm vấn.
“Bà Lâm, tối hôm qua người đã xâm nhập vào nhà bà rồi ngang ngược hành hung người, là hai người bọn họ sao?”
Anh ta chỉ vào Phong Ngự Niên và Sanh Ca.
Mà vào giờ phút này, trong hai người bọn họ, một người thì cười đến cong mắt, bình tĩnh thong dong.
Còn một người nữa thì sắc mặt trầm ổn nội liễm.
Đều không giống như là kiểu người dễ chọc vào.
Lâm Hân Mỹ suy nghĩ một lúc, căm hận mà chỉ vào Sanh Ca nhưng cũng không định buông tha cho Phong Ngự Niên.
“Cô ta là chủ mưu mà cậu ta cũng không thoát được đâu, là kẻ đồng lõa đấy!”
Từ Mục lại lấy ra bức anh Lâm Hoài Sơ bị thương, nghiêm túc đưa cho Sanh Ca xem.
Vẻ mặt của Sanh Ca ngốc ra: “Đây là ai thế này? Sao lại bị đánh thành như vậy chứ? Xấu quá.
”
Cô cười đến phúc hậu và vô hại, giống như chuyện này thật sự không một chút liên quan gì đến cô.
Lâm Hoài Sơ nghe được câu cuối cùng của cô thì nhói tim, tức giận đến mức máu cũng chảy ngược, lửa giận bốc lên tận trời, chịu đựng đau đớn mà hét lên.
“Cô! Cô ta nói dối đấy…”
Sanh Ca giống như bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn về phía Lâm Hoài Sơ lần nữa: “Hoá ra người này chính là cô Lâm à, thảo nào lại xấu xí như vậy.
Cô Lâm đây thật đúng là thân tàn chí kiên, đã bị thương thành cái dạng như thế mà còn muốn