Từ Mục vội vàng gọi Sanh Ca.
Trong camera giám sát, một người đàn ông mặc đồng phục bình thường đứng dưới camera, quay lưng về phía camera, từ từ giơ ngón cái ra.
Sau đó, anh ta nghênh ngang rời khỏi cục cảnh sát, hoàn toàn biến mất dưới tất cả các camera giám sát.
Thái độ này vô cùng ngạo mạn và cực kỳ khiêu khích!
Từ Mục cũng mở mấy camera giám sát khác, căn bản chỉ có bóng lưng, hoặc là mặt bị mũ và kính đen che kín mặt, hoàn toàn không nhìn rõ mặt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra được người này có vóc dáng to lớn.
Người đàn ông này không chỉ kiêu ngạo, mà còn rất quen thuộc với thiết bị giám sát của cục cảnh sát, trong cục cảnh sát có nội ứng sao?
Từ Mục rất tức giận nhưng Sanh Ca lại bật cười.
Người đàn ông này rất giống người tối qua cô gặp ở hành lang quán bar Sắc Giới.
Hơn nữa hành động này, quả nhiên là đang cố ý trào phúng cô.
Nếu lần này không kéo được tên này lộ mặt, hành hạ đến chết thì cô không phải là Lộc Sanh Ca!
Sau khi ra khỏi phòng giám sát, Sanh Ca đi thẳng ra cửa.
Đối với báo cáo khám nghiệm tử thi của Hoài Văn Lâm, cô đã không hứng thú nữa rồi, dẫn Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất rời khỏi cục cảnh sát.
Lập Thập Nhị đứng bên ngoài nghênh đón cô.
Nhìn thấy Lộc Thập Nhị, cô đột nhiên nghĩ đến người nào đó vẫn còn đang nằm viện: “Sao anh lại ở đây, Phong Ngự Niên thế nào rồi?”
“Anh Phong không sao.
Vết thương đêm qua đã được xử lý tốt rồi.
Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Chắc không thành vấn đề.
Cô yên tâm đi, cô chủ, còn có anh Thập Nhất ở đó canh giữ mà.”
Anh ta dừng lại, tiếp tục nói: “Đúng rồi, vừa rồi Lộc Thập Cửu gọi điện thoại nói trở về biệt thự bên biển đợi cô trước, có chuyện muốn báo cáo với cô.”
Sanh Ca không nói gì, trực tiếp ngồi lên xe.
Hôm nay Lộc Thập Nhị lái xe: “Cô chủ, chúng ta trở về biệt thự bên biển hay là đi thăm anh Phong ạ?”
“Đến bệnh viện đi.”
Cô vừa trả lời xong, lại cân nhắc một chút, thay đổi nói: “Vẫn là trở về biệt thự đi.”
Bệnh viện bên kia có Lộc Thập Nhất ở đó rồi, hơn nữa tối qua cô đã xem qua vết thương to bằng lòng bàn tay to, hẳn là không nghiêm trọng đâu.
Hơn nữa, cô qua đó cũng không có chuyện gì cần nói cả, mà Phong Ngự Niên chắc chắn sẽ bám lấy cô diễn trò thương hại...
Lộc Thập Nhị nhanh chóng khởi hành và phi nước đại về phía biệt thự bên biển.
Sau khi khởi hành được mấy phút, trong lòng Sanh Ca đấu tranh vài lần, lần nữa sửa lại: “Thôi bỏ đi, đến bệnh viện trước đi.”
Dù sao thì tối qua Phong Ngự Niên cũng vì bảo vệ cô mà bị thương, lần này mà cô không đi thì có vẻ không có tình người rồi.
Lộc Thập Nhị đánh tay lái, quay đầu đi về hướng ngược lại.
Trong bệnh viện.
Phong Ngự Niên còn đang ăn cháo.
Bàn tay cũng không có bao nhiêu lực, cũng không có khẩu vị ăn uống gì, không muốn bị Lộc Thập Nhất phát giác cho nên anh cố ý ăn rất chậm.
Lộc Thập Nhất cũng không giục anh, cầm điện thoại ngồi đầu giường xem video.
Cửa phòng đột ngột mở ra.
Phong Ngự Niên theo bản năng ngước mắt lên thì chạm phải đôi mắt sáng ngời xinh đẹp.
Gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Sanh Ca đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Anh bình tĩnh nhìn cô đi tới, trong lòng đột nhiên có cảm giác như vừa ăn mứt hoa quả, ngọt đến tâm can.
Cháo gà gì đó, còn không ngọt ngào vừa miệng bằng biểu cảm nhỏ trên mặt cô, thậm chí anh cảm nhận được hình như thân thể mình không còn đau như vậy nữa.
“Cô chủ cô đến rồi.”
Lộc Thập Nhất nhìn thấy Sanh Ca bước vào, cung kính chào hỏi cô, vội vàng bưng ghế cho cô đặt bên cạnh giường bệnh của Phong Ngự Niên.
Mấy vệ sĩ tự giác quay đầu đi, nhân tiện đóng cửa lại.
Sanh Ca trực tiếp đi đến trước ghế rồi ngồi xuống, quan sát sắc mặt của Phong Ngự Niên, hơi nhíu mày: “Không phải nói tốt hơn rồi sao, sao sắc mặt của anh sao lại kém như vậy?”
Khóe môi trắng bệch của Phong Ngự Niên khẽ co rút, anh thản nhiên nói: “Tốt hơn nhiều rồi, sắc mặt kém là do bây giờ thể chất của anh còn yếu, ngày mai là tốt rồi.”
Nghĩ đến bữa sáng tinh tế còn chưa mở trên tủ đầu giường, anh vươn tay cầm lấy, giọng nói cưng chiều.
“Sanh Ca, em ăn cơm chưa.
Anh có gọi thêm một phần ăn sáng nữa, là do đầu bếp của nhà hàng bảy sao Douglas làm đấy, mùi vị không tồi đâu, em thử xem?
Còn chưa chạm đến nơi, sau lưng đã truyền đến cơn đau như kim châm.
Cơn đau nhanh chóng lan ra tứ chi.
Anh