Vừa nhìn thấy Ninh Thừa Húc dẫn người đi vào Lâm Hân Mỹ lập tức ngồi phịch xuống ghế.
Rõ ràng bà ta nghe ngóng từ một người quen ở cục cảnh sát rằng Ninh Thừa Húc muốn rời khỏi thành phố Phương, sao vẫn chưa đi?
Có người này ở đây e là hôm nay sẽ gặp khó khăn.
Bởi vì nhóm vệ sĩ của nhà họ Lâm đã nhanh chóng tàn lụi sau khi nhóm cảnh sát cầm dùi cui điện xông vào.
Lòng Lâm Hoài Sơ cũng lạnh như tro nguội, cô ta ngồi bệt trên mặt đất.
Nhưng sau khi Ninh Thừa Húc bước vào ánh mắt anh ta luôn hướng về phía Sanh Ca.
Anh ta đi đến bên cạnh Sanh Ca ngồi xuống với tư thế thẳng lưng.
Sanh Ca cau mày theo phản xạ nhưng nhanh chóng thu lại cảm xúc không rõ trong ánh mắt rồi lại nhìn về phía mẹ con nhà họ Lâm ở trước mặt.
“Lâm Hoài Sơ, tôi cũng không muốn tiếp tục phí lời, tóm lại những chuyện mà cô và nhà họ Lâm phạm phải cục ảnh sát nên phán quyết thế nào thì sẽ phát quyết như vậy, tiền mà cô nợ tôi phải trả lại hết cả vốn lẫn lãi, nếu như không đủ tiền mặt thì bán bất động sản và thế chấp công ty Lâm Thị.
”
Mẹ con nhà họ Lâm rất không cam lòng nhưng trước sức ép của Ninh Thừa Húc cả hai đều giả vờ câm im lặng không lên tiếng.
Sanh Ca v.uốt ve gấu váy và nhìn Ninh Thừa Húc bên cạnh với ánh mắt dịu dàng.
“Anh Húc, em hơi mệt, chuyện ở đây phiền cho anh lo nốt phần còn lại.
Đúng rồi, Lâm Hoài Sơ thích xé giấy, cứ để cho cô ta xé hết toàn bộ giấy trong phòng khách này rồi hẵng đưa đến đồn cảnh sát, anh thấy thế nào?”
Ninh Thừa Húc nhướn mày, đôi mắt màu xanh của anh ta vừa sâu thẳm vừa dịu dàng.
“Đều nghe theo lời em, nhưng! ”
Anh ta dừng lại một chút nhẹ nhàng nắm tay Sanh Ca rồi mới tiếp tục nói: “Tôi giúp em chuyện lớn như vậy thế mà tối qua em lại cho tôi leo cây, hôm nay phải bù đắp tôi thế nào?”
Cô cười híp mắt rồi nói một cách quyến rũ: “Đương nhiên, để bù đắp cho anh Húc, đợi khi anh xong việc, tối nay hãy đến biệt thự bên biển em sẽ đích thân vào bếp đãi anh một bữa, thế nào?”
Ninh Thừa Húc thấy vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Sau đó anh ta lại nghĩ tới đám người phiền phức trong biệt thự của cô: “Nhưng trong biệt thự của em có người tôi không muốn nhìn thấy.
”
“Chuyện này thì có gì to tát.
”
Sanh Ca thì sao cũng được, cô mỉm cười: “Anh ta chỉ là người giúp việc của em, đến tối chúng ta uống vài ly em sẽ bảo anh ta đứng bến cạnh rót rượu cho anh, anh thấy sao?”
Ninh Thừa Húc thấy vẻ mặt thản nhiên của cô, ánh mắt anh ta cưng chiều rồi mỉm cười nói: “Được, nghe theo em.
”
“Vậy em về trước đây, buổi tối đợi anh Húc.
”
Cô rút tay khỏi lòng bàn tay Ninh Thừa Húc rồi nhìn về phía Lộc Thập Cửu: “Anh ở lại xem anh Húc có cần giúp gì không, không được lười biếng.
”
“Vâng, cô chủ.
”
Sau khi dặn dò xong Sanh Ca chuyển tầm mắt quay người rời khỏi biệt thự bên biển nhường lại sân khấu cho Ninh Thừa Húc và cục cảnh sát.
Mãi đến khi lên xe vẻ mặt cô mới dần trở nên lạnh lùng.
Cô mở hộp khăn giấy ướt rồi lau sạch tay.
Sau khi giải quyết xong chuyện nhà họ Lâm thì vẫn còn sớm nên cô đi đến Angle một chuyến và tập trung chú ý đến tất cả tiến độ quay gần đây của Trác Tinh Hỏa và Chu Tiểu Tinh.
Bận rộn đến tận buổi chiều, cô trở về biệt thự bên biển sớm hơn hai giờ đồng hồ.
Lúc trở về Phong Ngự Niên đang ngồi xổm trên mặt đất lau sàn.
Bởi vì thuốc đặc trị trong người anh đã được giải nên anh làm mấy công việc nhà này cũng dễ dàng hơn nhiều.
Thấy Sanh Ca về nhà sớm như vậy Phong Ngự Niên cảm thấy có chút kỳ quái: “Hôm nay em về sớm thế, giờ mới có nửa chiều, chắc không phải muốn ăn tối sớm như vậy chứ?”
Sanh Ca khẽ gật đầu rồi đứng ở cửa không nhúc nhích.
Phong Ngự Niên tự giác dừng việc đang làm đi rửa tay sạch sẽ rồi mới đi đến giúp cô lấy dép trong tủ giày ra đặt xuống.
Rồi anh lại giúp cô cởi áo khoác ngoài và treo nó lên giá treo quần áo.
Làm xong tất cả chuyện này anh mới tiếp tục quay lại lau sàn nhà.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng |||||
Sanh Ca không lên tầng mà ngồi trên ghế sô pha lặng lẽ nhìn anh lau nhà.
Sau khi nhìn anh mấy phút cô mới nói: “Anh tạm gác lại việc đang làm đi, lại đây.
”
“Được.
”
Phong Ngự Niên lại đi rửa tay sạch sẽ rồi mới quy củ đi đến bên cạnh chân cô, quỳ một chân rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.
Sanh Ca rất hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn như mọi khi của anh.
Cô nắm lấy cằm và quan sát vẻ mặt anh.
Không có thuốc đặc trị nước da của anh không còn nhợt nhạt như trước và đôi mắt đen của anh cũng rạng rỡ hơn.
Mặc dù khuôn mặt vẫn rất đẹp trai nhưng trông sắc bén hơn so với khoảng thời gian này, nhìn không