Phó Thần Dật cảm thấy oan ức, nhưng đối diện với câu hỏi của Kỷ Ngự Đình, và cả hành vi cưỡng ép giành người qua của anh, anh ta rất không vui.
“Cậu Ngự đang nghi ngờ tôi bỏ thuốc sao? Phó Thần Dật tôi khinh thường việc làm thế này, là do tâm trạng của Sanh Ca không tốt, tôi cùng cô ấy uống rượu thôi, cô ấy say rồi, tôi phải đưa cô ấy về nghỉ ngơi.
”
Anh ta bước lên muốn giành Sanh Ca lại, nhưng lại bị Kỷ Ngự Đình nghiêng người tránh khỏi, ôm Sanh Ca trong ngực càng chặt hơn.
“Không cần làm phiền cậu Phó, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.
”
Sắc mặt Phó Thần Dật dần trở nên nghiêm túc: “Nghe ý của cậu Ngự, cậu cũng thích Sanh Ca sao?”
“Đúng.
”
Phó Thần Dật cảm thấy thật phiền.
Không dễ gì mới mất đi một Phong Ngự Niên, bây giờ lại có một Kỷ Ngự Đình cản đường.
“Cậu Ngự ôm cô ấy như vậy có vẻ không hay lắm, hơn nữa Sanh Ca mới trở về thành phố S, hình như không thân quen với cậu Ngự lắm, còn tôi và cô ấy thì có tình cảm từ nhỏ, cậu Ngự vẫn nên đưa cô ấy cho tôi thì tốt hơn.
”
Anh ta định cứng rắn giành lại, Tự Niên đã chặn trước mặt anh ta: “Cậu Phó hãy tự trọng, cô Sanh Ca và cậu Ngự đã đính hôn rồi, anh ấy chăm sóc cô Sanh Ca là hợp tình hợp lý.
”
“Đính hôn?”
Đây là chuyện lúc nào, sao anh ta không nghe thấy chút tin tức gì cả?
Tự Niên nhìn ra sự nghi hoặc của anh ta: “Tối qua đích thân ông cụ Kỷ đã đến nhà họ Lộc đính ước, tin tức sẽ được công bố trong buổi tiệc tẩy trần của cô Sanh Ca, xin cậu Phó hiểu rõ ở đây ai mới là người ngoài.
”
Sắc mặt Phó Thần Dật trắng bệch, không ngờ nhà họ Kỷ lại hành động nhanh như vậy, mà Lộc Thiệu Nguyên lại cứ như vậy mà đồng ý!
Kỷ Ngự Đình là chồng sắp cưới của Sanh Ca, còn anh ta chỉ là bạn, lần này anh ta thật sự chẳng giành được ưu thế.
Thấy anh ta không ngăn cản nữa, Kỷ Ngự Đình ôm ngang Sanh Ca lên, xoay người muốn rời đi.
Sanh Ca vùi vào lồng ngực rộng lớn của anh, ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc trên người anh, hai tay gần như vô thức mà ôm chặt lấy cổ anh: “Đừng đi, lúc nãy anh vừa nói… sẽ không rời xa em mà…”
Phó Thần Dật cũng nghe thấy, cười một cách hả hê: “Cậu Ngự, xem ra Sanh Ca vẫn là muốn đi theo tôi hơn.
”
Cả người Kỷ Ngự Đình cứng lại, cúi đầu nhìn Sanh Ca ở trong ngực anh đang say đến không biết gì, nhưng lại bày ra vẻ mặt tủi thân.
Lúc sáng cô nói là đã có người mình thích, chẳng lẽ người đó là Phó Thần Dật sao?
Lại còn một mình cùng Phó Thần Dật đến quán bar Mật Sắc uống rượu.
Rõ ràng tửu lượng của cô rất tốt, tính cảnh giác cũng rất cao, thế mà lần này lại không chút phòng bị mà uống say đến thế này, xem ra đúng là cô đã để Phó Thần Dật vào trong lòng rồi.
Nhưng tại sao, tại sao cứ phải là Phó Thần Dật chứ…
Kỷ Ngự Đình cố gắng đè nén sự ngột ngạt trong lồng ngực, thu lại sự đau thương dưới đáy mắt, giọng nói trầm thấp: “Tự Niên, mời cậu Phó rời khỏi đây.
”
Tự Niên bước lên đuổi người.
Phó Thần Dật không cam lòng: “Cậu Ngự, dưa hái xanh sẽ không ngọt, cậu nên tôn trọng sự lựa chọn của Sanh Ca, để tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi.
”
Kỷ Ngự Đình quay đầu, lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, tôi muốn làm thế nào cũng thích hợp hơn anh!”
Sau khi bỏ lại câu này một cách u ám, Kỷ Ngự Đình vững vàng ôm Sanh Ca rời đi.
“Cậu Ngự, cậu mới quen biết cô ấy được bao lâu chứ, cô ấy sẽ không thích cậu đâu! Nếu cậu dám động tay động chân với cô ấy, đợi cô ấy tỉnh rượu rồi, cậu hãy tự gánh lấy hậu quả!”
Phó Thần Dật rất không yên tâm, vẫn điên cuồng la hét ở đằng sau.
Kỷ Ngự Đình lựa chọn phớt lờ, bước chân trầm ổn ôm lấy Sanh Ca đi qua khách sạn bên cạnh.
Vừa vào cửa khách sạn, thì gặp Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Nhất vừa thuê phòng xong, gấp gáp vội vã muốn trở lại quán bar.
Hai người nhìn thấy Tự Niên trước, Kỷ Ngự Đình đeo mặt nạ, bọn họ không quen, nhưng rất khó không để ý đến Sanh Ca đang ở trong ngực anh.
“Sao cô chủ lại ở trong lòng anh? Cậu Phó đâu?”
Nhìn thấy bầu không khí gương cung bạt kiếm, Tự Niên mau chóng bước lên giải thích: “Đây là cậu Ngự, cũng là cấp trên mới nhậm chức của tôi, cô Sanh Ca say quá, cậu Ngự định thuê phòng chăm sóc cô ấy.
”
“Nhưng nếu cô chủ tỉnh rồi sẽ không thích đâu…”
Tự Niên: “Không có nhưng mà, người lớn hai nhà đã định hôn ước rồi, hai người họ kết hôn cũng là chuyện sớm muộn, cô Sanh Ca say rượu, chẳng lẽ còn có người nào thích hợp chăm sóc cô ấy hơn cậu Ngự sao? Là hai anh hay là tôi?”
Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất nhìn nhau một cái, không nói gì nữa.
Tự Niên tinh mắt chú ý đến thẻ phòng trong tay Thập Ngũ, nhân lúc anh ta đang xoắn