Kỷ Ngự Đình nín thở, khóe mắt khẽ liếc về phía sau.
Sanh Ca ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ mà uống rượu vang đỏ, quay lưng về phía anh.
Anh nắm chặt bàn tay đến mức đổ cả mồ hôi, trong lòng vui mừng nghĩ, có lẽ nào cô ấy uống say rồi?
Liệu cô ấy có dịu dàng với anh như cái đêm hai hôm trước nữa không?
"Bản thân tôi cho rằng mình không hề quen biết cậu Ngự, nhưng cậu Ngự lại lên kế hoạch muốn đính hôn với tôi.
Anh nên giải thích đôi lời với tôi về chuyện này chứ nhỉ?"
Kỷ Ngự Đình đẩy mạnh tay nắm cửa, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Bởi vì Sanh Ca nói chuyện vô cùng rõ ràng mạch lạc, hơi thở ổn định, chắc rằng cô chỉ mới uống hai ly, rõ ràng vẫn chưa say!
Vậy đêm nay mình há chẳng phải xong đời rồi sao?
Nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với cô thế nào!
Anh nhanh chân bước đến bên cửa sổ, thử cố nhảy khỏi cửa sổ mà chạy trốn.
Giọng nói thản nhiên của Sanh Ca truyền đến: "Ông nội Kỷ đã ra lệnh khóa kỹ cửa sổ trước đó rồi.
Tôi nghe nói đây còn là kính chống đạn, không đập vỡ được đâu.
Chỉ nói chuyện phiếm thôi mà, cậu Ngự sợ cái gì?"
Lần này chạy không thoát rồi.
Kỷ Ngự Đình vô thức chạm vào khuôn mặt mình, anh vẫn còn đeo mặt nạ quỷ, chắc Sanh Ca sẽ không dễ dàng nhận ra anh đâu.
Anh hắng giọng: "Cô Lộc cứ nói đùa, tôi không hề quen cô, chỉ vì tính bát tự thấy hợp mệnh nên mới chọn đính hôn với cô thôi.
"
Sanh Ca đặt ly rượu vang đỏ xuống, quay lại nhìn anh, nói: "Lần trước tôi đã nói với cậu Ngự rồi, tôi đã có người! "
Giọng nói của cô đột ngột dừng lại.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ mặc một bộ vest thẳng thớm, cao quý mà trang nghiêm.
Chỉ cần đứng tại đó thôi, cái loại cảm giác quen thuộc thấm tận trong xương kia đã ập vào mặt.
Vẻ mặt cô dần dần đông cứng lại, cô cẩn thận đánh giá người đàn ông bên cửa sổ một lượt từ trên xuống dưới.
Kỷ Ngự Đình nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt cô, trong lòng bồn chồn không thôi, yết hầu khẽ lăn.
"Cậu Ngự, trông cậu rất giống một người.
"
Sanh Ca đứng dậy, cau mày chậm rãi đi về phía Kỷ Ngự Đình.
"Hẳn là cô Lộc nhận nhầm người rồi, chúng ta chưa gặp mặt.
"
Đôi mắt anh lạnh lùng, giọng nói trầm thấp hơi khàn.
Sanh Ca nhìn đôi mắt đen quen thuộc vô ngần kia của anh mà vành mắt đỏ hoe.
Cô đột ngột đưa tay ra nắm lấy cổ áo vest của anh, ấn mạnh anh trên kính cửa sổ.
“Anh giả vờ cái gì? Phong Ngự Niên, anh tưởng anh đeo mặt nạ thì em không nhận ra được hả? Đôi mắt của anh, từng cử chỉ nhỏ của anh, anh lừa được người khác chứ sao qua mặt nổi em!"
Cả người Phong Ngự Niên tê dại.
Phải thú nhận sao?
Biết đâu Sanh Ca sẽ nghĩ anh đã lừa dối cô từ đầu chí cuối?
Cô ghét nhất bị lừa dối, ngay từ đầu cô đã không thích anh, sau chuyện này há chẳng phải càng hận anh, càng không muốn tha thứ cho anh!
“Tại sao anh chưa chết lại không đi tìm em? Tại sao anh lại biến thành Kỷ Ngự Niên? Rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì? Phong Ngự Niên! Anh giải thích rõ ràng cho em!"
Sanh Ca nắm chặt cổ áo anh đến nỗi đôi tay run rẩy, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, ngờ vực và tức giận.
"Cô Lộc, tôi! "
"Anh gọi em là gì!"
Tay còn lại của Sanh Ca bỗng giơ lên, cong khuỷu tay, tàn nhẫn đấm thẳng vào bụng anh không chút thương tiếc.
Kỷ Ngự Đình đau đến mức mặt mũi nhăn lại, không tự chủ được mà cong cả lưng, lại bị Sanh Ca túm lấy cổ áo đẩy mạnh vào kính cửa sổ.
Không phải anh không đánh lại được, mà là sợ mình ra tay không biết nặng nhẹ khiến Sanh Ca bị thương.
Nhưng Sanh Ca thì khác.
Mỗi lần ra đòn cô đều dùng hết toàn lực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy tức giận bừng bừng mà trừng mắt nhìn anh, lý trí cô gần như bị nuốt chửng mất rồi.
Đầy đầu cô chỉ còn một ý nghĩ, Phong Ngự Niên chưa chết, anh vẫn còn sống!
Nhưng tại sao anh không đến tìm cô?
Tại sao không chịu nhận cô?
“Anh không thừa nhận đúng không? Tốt thôi! Tự tôi làm.
"
Cô đưa tay tháo mặt nạ của anh xuống.
Phong Ngự Niên bụm chặt mặt mình: "Cô Lộc, đêm nay mới gặp mặt lần đầu mà cô đã động tay động chân với tôi thì không ổn lắm đâu?"
“Anh là chồng sắp cưới của em, em đụng chạm anh thì có làm sao? Tại sao anh không dám cho em xem mặt? Nếu anh thực sự là Kỷ Ngự Đình chứ không phải Phong Ngự Niên thì anh căng thẳng làm gì?"
"Tôi! "
Sanh Ca không cho anh cơ hội biện giải, cô dùng sức nơi khuỷu tay lần nữa đánh vào bụng anh.
Nhân lúc anh còn đang ôm bụng đau đớn, Sanh Ca nhanh chóng tháo mặt nạ của anh xuống.
Thời điểm bốn mắt giao nhau, không khí dường như ngưng đọng mất hai giây.
Sanh Ca kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh.
Ngoại trừ đôi mắt giống hệt nhau, hầu như tất cả các đường nét trên khuôn mặt đều thay đổi, cả khuôn mặt chỉ có bốn năm phần giống Phong Ngự Niên, cô không dám nhìn kỹ nữa.
Nhưng ánh mắt của anh, từng cử chỉ nhỏ của anh không gạt nổi cô.
Anh rõ ràng là Phong Ngự Niên!
“Sao khuôn mặt anh lại khác thế này? Anh đang đeo mặt nạ da đúng không?" Cô nắm lấy mặt anh, cố gắng xé bỏ lớp ngụy trang của anh.
Kỷ Ngự Đình siết