Kỷ Ngự Đình khẽ thở dài, nghĩ đến những lời vừa rồi của Lộc Thập Ngũ, trong lòng anh vô cùng áy náy.
“Mau lên nào, tôi đã hại cô ấy chịu khổ như vậy trong suốt nửa năm qua, chung quy lại phải trả cho cô ấy một cái gì đó, có như thế trong lòng tôi mới cảm thấy không mắc nợ cô ấy điều gì.
”
Tự Niên muốn nói rồi lại thôi.
Anh đã không mắc nợ cô Sanh Ca từ lâu rồi đấy!
Nhưng Tự Niên biết rằng, anh quá yêu Sanh Ca, muốn làm tất cả mọi cách để lấy lòng cô ấy.
Anh yêu đến mức quá hèn mọn rồi!
Tự Niên thật sự cảm thấy thương anh, nhưng lại không có cách nào giúp anh.
…
Sanh Ca thức dậy rồi.
Chuyện đầu tiên cô làm là kiểm tra trên cơ thể xem có những vết hôn hay không.
Trên ghế sofa nhỏ, chiếc chăn bông được gấp gọn gàng.
Xem ra tối hôm qua Kỷ Ngự Đình không có nhân cơ hội đụng chạm vào cô.
Anh lại bằng lòng chịu thiệt ngủ trên ghế sofa, nhưng thật ra anh là một người đàn ông giữ mình trong sạch, khác với những gì cô đã nghe nói trong những tin đồn trước đó.
Cô vẫn còn nhớ những chuyện đã xảy ra trước khi cô say đến mức bất tỉnh nhân sự vào tối hôm qua.
Nhưng tối hôm qua bởi vì cô đã uống một chút rượu, đầu óc cũng không được lý trí cho lắm.
Chuyện của Kỷ Ngự Đình quá kỳ lạ, phải điều tra lại.
Biết được ông cụ Kỷ mời cô cùng ăn sáng, cô vốn dĩ từ chối, nhưng nghĩ đến chuyện của Kỷ Ngự Đình nên cô cũng đi.
Trên bàn ăn, tận dụng thời gian rảnh trong khi tán gẫu với ông cụ Kỷ về cuộc sống, cô chen vào một câu thăm dò:
“Ông nội Kỷ, cháu nghe nói cậu Ngự mới quay về vào nửa năm trước đúng không? Tối hôm qua nhìn thấy anh ấy, dáng vẻ rất đẹp trai, nhưng tại sao lại có tin đồn nói rằng vẻ ngoài của anh ấy rất xấu vậy?”
Sắc mặt của ông cụ Kỷ không chút thay đổi: “Sau khi tên nhóc này có chỗ đứng ở thành phố S, rất nhiều người đẹp muốn bám lấy nó, nhưng nó không thích, vì vậy nó mới cố ý để người khác đồn đoán như vậy.
”
“Hóa ra là như vậy.
” Sanh Ca cười nhẹ, tiếp tục hỏi: “Vậy anh ấy luôn có vẻ ngoài như thế sao?”
“Chả thế thì sao?” Ông cụ Kỷ nhìn cô với vẻ nghi ngờ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, biểu cảm vô cùng tự nhiên.
Sanh Ca cười rạng rỡ hơn: “Cháu thấy cậu Ngự đẹp trai như vậy, muốn xem xem có tấm hình nào của anh ấy trước đây không.
”
“Hình ảnh thì thật sự không có, tên nhóc này rất ghét chụp ảnh.
”
Ghét chụp ảnh sao?
Điều này khá giống với Phong Ngự Niên.
Cô im lặng không lên tiếng, tiếp tục ăn sáng.
Trên xe quay trở về.
Cô lại nhớ đến những lời trước đó Kỷ Tâm Di đã nói với cô ở quán bar Mật Sắc.
Kỷ Tâm Di nói: “Anh cả khá lạnh lùng, nửa năm trước anh ấy hoàn thành xong nhiệm vụ trong quân đội thì quay trở về, toàn thân là máu, vết thương rất nặng, nghe nói ngày nào cũng nôn ra máu, làm cho ông nội vô cùng sợ hãi! ”
Nửa năm trước Phong Ngự Niên cũng qua đời, nửa năm trước cả người Kỷ Ngự Đình đầy vết thương quay trở về nhà họ Kỷ.
Giữa hai điều này có mối liên hệ gì không?
Để giải đáp cho những nghi ngờ của mình, cô đã gọi điện thoại cho Kỷ Tâm Di.
“Chị Sanh chủ động tìm em, em cũng cảm thấy vừa mừng vừa lo đấy!
Sắc mặt Sanh Ca bình tĩnh hỏi: “Tâm Di, hôm nay chị gọi điện cho em, chủ yếu là muốn hỏi thăm về chuyện của Kỷ Ngự Đình.
”
“Chà!”
Giọng nói của cô ấy đầy ẩn ý: “Chị Sanh, em hiểu rồi, chị muốn hỏi điều gì về anh cả? Em nhất định đều nói hết với chị!”
“Nửa năm trước, Kỷ Ngự Đình quay về nhà họ Kỷ khi nào?”
Kỷ Tâm Di ở đầu dây bên kia điện thoại nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Thời gian quá lâu rồi, em cũng không nhớ rõ lắm.
”
“Vậy Kỷ Ngự Đình bây giờ, em cảm thấy có chỗ nào khác không?”
“Không có, anh cả anh ấy đã bị đưa vào quân đội từ khi còn bé, mấy năm nay rất ít khi quay về, nhất là sau khi mười lăm tuổi thì không có quay về nữa, mãi cho đến nửa năm trước, anh ấy mới quay về.
”
Sau khi mười lăm tuổi thì không quay về nhà họ Kỷ nữa sao?
Thật kỳ lạ.
Sanh Ca tiếp tục: “Lần trước chị nghe em nói nửa năm trước khi anh ấy quay về thì đã bị thương, vậy vết thương ở đâu? Trên mặt trên lưng có bị thương nặng không?”
“Chuyện này thì em cũng không rõ, em chưa nhìn thấy vết thương của anh ấy, em cũng chỉ nghe người giúp việc ở biệt thự của ông nội nói huyên thuyên, nhưng thực sự vết thương rất nặng, trong thời gian tranh giành quyền lực với chú hai, lúc anh cả dự họp thì đều ngồi xe lăn và mang khẩu trang.
”
Hỏi cả buổi, cảm thấy không có nhiều thông tin đặc biệt có ích.
Sanh Ca hỏi han cô ấy mấy câu, sau đó cúp máy.
Lộc Thập Ngũ lái xe ở hàng ghế trước, tò mò hỏi: “Cô chủ, sao đột nhiên cô lại quan tâm đến cậu Ngự như vậy? Tối hôm qua,