Cuối cùng Kỷ Ngự Đình cũng lên tiếng, tất cả ánh mắt ở hiện trường đều cùng lúc nhìn về phía anh.
Anh đưa tay tháo khăn quàng cổ và cúc áo vàng của bộ âu phục.
Thấy dấu hôn màu tím đỏ trên ngực và xương quai xanh của anh sẽ bị lộ ra trước mặt tất cả người nhà họ Kỷ, Sanh Ca sợ tới mức con ngươi run lên, túm lấy vạt áo của anh, che lại thật kĩ.
"Không được cởi ra! Nhiều người nhìn như vậy, anh không thấy mất mặt à?"
Tên ngốc này, không tuân thủ nam đức!
Chờ vết thương của anh khỏi rồi, xem cô xử lí anh thế nào!
Kỷ Ngự Đình nhếch môi cười: "Anh là đàn ông, lộ ngực là rất bình thường.
"
"Không bình thường!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sanh Ca tức giận, trừng mắt liếc anh, nhỏ giọng dọa dẫm: "Sau này cơ thể của anh chỉ được cho em xem! Mau mặc vào đi!"
Kỷ Ngự Đình nghe thấy cô thể hiện chủ quyền với mình thì vô cùng vui vẻ.
Anh cài cúc áo lại, đưa mắt nhìn Tự Niên ở ngoài cửa.
Tự Niên dẫn một thanh niên bị trói vào, ném vào chỗ trống giữa nhà thờ tổ, lại lấy ra một tập tài liệu đã được đóng dấu trước đó, để chú Lê đưa cho ông cụ Kỷ xem.
"Chính cậu ta đã báo cáo sai tin tức nhân lúc cậu Ngự đi công tác, tối hôm qua lúc tôi đi bắt cậu ta, vừa lúc cậu ta cầm tiền công của cậu Huy chuẩn bị bỏ trốn, mà tập tài liệu này chính là khẩu cung của cậu ta.
"
Ông cụ Kỷ chăm chú xem hết khẩu cung, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Kỷ Dũng.
Kỷ Dũng hơi sững sờ.
Rõ ràng Kỷ Tinh Huy đã nói với ông ta, người đã bị kéo tới ngoại ô giết chết, sao lại có thể bị Tự Niên bắt?
Ông cụ Kỷ đưa tài liệu khẩu cung cho ông ta, ông ta nhìn từ đầu tới ccuối ba lần, lặp đi lặp lại để xác nhận thật giả.
Cuối cùng đưa ra kết luận, đàn em của thằng nhóc Kỷ Tinh Huy làm việc không thuận lợi, bị nắm nhược điểm!
Tự Niên tiếp tục nói: "Cậu Ngự thân là người nắm quyền của nhà họ Kỷ, suýt chút nữa cậu Huy đã hại chết cậu ấy, chẳng lẽ không nên xử lí theo gia pháp của nhà họ Kỷ sao?"
Tất cả mọi người nhìn về phía ông cụ Kỷ, như là đang cần ông ra một chỉ thị.
Trước ánh mắt của mọi người, ông cụ Kỷ vuốt vuốt râu, được chú Lê đỡ dậy: "A Đình, bây giờ nhà họ Kỷ do cháu làm chủ, cháu tự quyết định đi, ông trở về nghỉ ngơi.
"
Kỷ Ngự Đình gật đầu nhẹ: "Ông nội đi thong thả.
"
"Cha! Cha đừng đi mà!"
Kỷ Dũng gọi hai tiếng.
Ông cụ Kỷ đi rồi, không còn ai có thể giúp ông ta.
Lúc này ông ta đâm lao phải theo lao, thằng nhóc Kỷ Tinh Huy này lần đầu tiên làm việc một mình, lại làm thành như vậy!
Ông cụ Kỷ không hề để ý, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nhà thờ tổ.
Ông vừa đi, những người nhà họ Kỷ còn lại đều tự hiểu mà rời đi theo.
Nháy mắt trong nhà thờ tổ chỉ còn lại Sanh Ca, Kỷ Ngự Đình, Tự Niên và Kỷ Dũng.
Thanh niên gây tội vừa rồi, cũng bị Tự Niên cho người dẫn đi.
Mọi người đã đi hết, cũng không có gì ngượng ngùng, Kỷ Dũng cười làm lành nói: "Ngự Đình này, thật ra Tinh Huy nó không có ý gì khác, không cần phải làm lớn chuyện nó cố ý hại cháu, huống hồ nó cũng bị thương, đến bây giờ vẫn còn hôn mê, chi bằng việc này hai bên bù qua sớt lại, là xong rồi?"
Sanh Ca tiếp lời: "Ông hai Kỷ nghĩ nhiều rồi, chỉnh đốn Kỷ Tinh Huy là chủ ý của tôi, nếu ông thấy bất mãn có thể tìm tôi tranh luận, chuyện này với chuyện Kỷ Tinh Huy hại anh Ngự, việc nào ra việc đó, không nên bù qua sớt lại chứ?"
Kỷ Dũng tức giận trừng mắt với cô, rồi nhìn về phía Kỷ Ngự Đình: "Ngự Đình, cháu nói xem?"
Kỷ Ngự Đình kéo Sanh Ca lên đùi mình, cưng chiều vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không coi ai ra gì mà ân ái.
"Sanh Sanh nói đúng, việc nào ra việc đó.
"
Anh quay đầu nhìn về phía Kỷ Dũng, khôi phục lại vẻ lạnh lùng trong ánh mắt: "Nghe nói em họ hôn mê đến bây giờ? Còn bị thương rất nặng?"
Kỷ Dũng cười: "Đúng, quay về chú nhất định sẽ mắng nó, lần sau làm việc cẩn thận một chút!"
Kỷ Ngự Đình không để ý tới lời nói của ông ta, nhìn Tự Niên: "Cậu tự mình dẫn người đi mời cậu Huy, cho dù có khiêng cũng phải đưa đến nhà thờ tổ.
"
Kỷ Dũng hơi biến đổi sắc mặt, lập tức nháy mắt với bảo vệ ngoài cửa.
Hai mươi phút sau, Kỷ Tinh Huy bị Tự Niên áp giải vào nhà thờ tổ.
"Boss, lúc nãy bảo vệ của ông hai định lén đưa cậu Huy trốn khỏi biệt thự, đã bị tôi bắt giữ.
"
"Được.
"
Tối hôm qua chưa tới một tiếng đồng hồ Kỷ Tinh Huy đã được bảo vệ cứu, một người đàn ông như anh ta, chút thương tích nhỏ này nếu chữa trị đúng lúc, căn bản không có gì nghiêm trọng.
Kỷ Ngự Đình đã sớm biết anh ta giả bộ.
Kỷ Dũng nhẹ giọng nói: "Tinh Huy không hiểu chuyện, may mắn là Ngự Đình cháu cũng không có vấn đề gì lớn, không thì phạt ít ngăn nhiều, để chú đưa nó về đánh ba mươi gậy đi?"
"Cha!"
Kỷ Tinh Huy rất không phục.
Dựa vào cái gì mà anh ta đáng bị phạt! Anh ta chỉ là kém may mắn chút mà thôi.
Chỉ hận lần này viên đạn kia vì