Khổng Thục càng khiếp sợ đến tột đỉnh.
Sanh Ca này rốt cuộc là có địa vị gì?
Giờ thì hay rồi! Vừa nói cô ta xong rồi, giờ chẳng khác nào tự vả vào mặt mình…
Cô ta vậy mà lại quen biết, thế nhưng rõ ràng mình đã xem qua lý lịch của cô ta, là trẻ mồ côi trong trại trẻ sao có thể quen biết với cậu hai nhà họ Trác được chứ?
Khổng Thục cảm thấy mọi chuyện có thể không đơn giản như vậy, lặng lẽ lùi lại rồi gọi một cuộc điện thoại.
Ánh mắt mọi người nhìn sang Sanh Ca trở thành kính phục.
Chính chủ là Trác Tinh Hỏa thậm chí còn không để ý đến ánh mắt của mọi người.
Anh ta ngồi xổm bên cạnh Sanh Ca bóp chân cho cô, lúc nhìn Sanh Ca, anh ta nhướng một đôi mắt hình sao lại cười rất dễ thương.
“Đã lâu không gặp, chị Sanh, chị càng ngày càng đẹp, phụ nữ sinh đẹp không thể tức giận một tên nhãi như em được, sẽ xấu đi đấy!”
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Sanh Ca chọc mạnh vào trán anh ta, đôi môi đỏ mọng ghé sát tai anh ta, nhỏ giọng đe dọa: “Bớt ở đây ra vẻ đi, sau này ngoan ngoãn quay trong đoàn, còn gây ra chuyện không hay nào nữa, chị đây sẽ báo cáo thành tích tuyệt vời của cậu cho ông Trác biết đấy.
”.
Truyện Tổng Tài
“Đừng mà! Ông ấy nhất định sẽ dùng gia pháp đánh chết em luôn đó.
”
Trác Tinh Hỏa cảm giác toàn thân tê rần, vội cầu xin sự thương xót của Sanh Ca: “Chị Sanh, chị yên tâm, em nghe lời chị nhất.
”
Sanh Ca mím môi đỏ cười:“Vậy bây giờ xin lỗi gì quét dọn đi.
”
“Hả?”
Trác Tinh Hỏa biến sắc: “Em đường đường là cậu hai nhà họ Trác, chị lại để em cúi đầu xin lỗi một lao công á? Mặt mũi của em… còn để đi đâu được nữa, chị Sanh…”
Sanh Ca thu lại nụ cười, nghiêm mặt.
“Giờ là thời đại nào rồi chứ, còn phân cao sang nghèo hèn? Cậu phát tiết đập đồ, nhưng người ta lại không làm gì sai hết, còn thu dọn đống bừa bãi cậu làm ra, đã vậy người ta còn khuyên cậu, cậu thì ngược lại hung dữ với người ta, lẽ nào cậu không nên chịu trách nhiệm?”
Trác Tinh Hỏa không còn lời nào để nói.
Quay đầu lại nhìn lao công đang dọn dẹp đống hỗn độn vừa bị anh ta đập vỡ, trong lòng quả thực có chút buồn bực, nhăn nhó đi về phía trước, thành khẩn xin lỗi, còn bồi thường một ít.
Dì lao công kích động, thái độ cũng rất tốt.
Sanh Ca còn sắp xếp để người đại diện của mình bồi thường cho đoàn về những đạo cụ bị đập phá.
Suốt buổi chiều, cô ở lại coi đoàn phim, Trác Tinh Hỏa rất nghiêm túc cũng rất hợp tác quay phim, hầu như mọi cảnh đều chỉ cần một hai lần là qua, khiến đạo diễn hài lòng cười đến không ngậm được miệng lại cảm ơn lòng tốt của cô.
Cô mím môi: “Em ấy còn trẻ, hơi lì, đánh cái là sẽ ổn ngay ấy mà.
”
Đạo diễn liên tục cười với Sanh Ca cũng đánh giá cô cao thêm mấy phần.
Đến lúc hoàn thành công việc, Trác Tinh Hỏa nắm tay Sanh Ca làm nũng, nói hôm nay vì để chuộc lỗi với cô, anh ta sẽ mời cô đi ăn tối.
Sanh Ca không lay chuyển được anh ta đành đồng ý.
Để tránh để lộ cuộc sống đời tư, có thể ra ngoài ăn cơm một cách yên tĩnh, Trác Tinh Hỏa trang bị đầy đủ nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra được.
Hai người đến nhà hàng bảy sao hàng đầu đắt đỏ nhất ở thành phố Phương, Douglas.
Ngay khi bước vào nhà hàng, Sanh Ca đã bị thu hút bởi lối trang trí tối màu, cô không thích nơi mình ăn quá sáng, không khí ánh sáng tối một chút thì cô cũng càng thưởng thức được đồ ăn ngon hơn nữa.
Ngay lúc gọi món Trác Tinh Hỏa không ngừng nháy mắt với cô, khẽ giọng nói: “Chị Sanh, chị quen người đàn ông bàn kia không? Từ nãy đến giờ anh ta đã liếc chúng ta mấy lần rồi.
”
Sanh Ca quay đầu nhìn sang, phát hiện Phong Ngự Niên dẫn theo Mộ Chỉ Ninh đang ăn ở bàn bên cạnh.
Mộ Chỉ Ninh cũng phát hiện ra cô, ánh mắt nhìn qua đầy chiến thắng và khiêu khích, tâm thái của một kẻ chiến thắng.
Cô mờ mịt thu mắt lại: “Đó là chủ tịch tập đoàn Phong thị.
”
Trác Tinh Hỏa gật đầu “Bên cạnh anh ta có lẽ là vợ sắp cưới sẽ đính hôn vào tháng sau vừa mới ra mắt công chúng.
”
Tay Sanh Ca thoáng dừng lại, lại không cái gì biểu lộ, chuyên tâm ăn cơm.
Trác Tinh Hỏa vậy mà khơi dậy trái tim thích buôn chuyện của mình: “Nghe nói anh ta đã li hôn với vợ cũ sau ba năm chung sống, cũng