Phòng làm việc tổng giám đốc Kỷ Thị.
Kỷ Ngự Đình mới vừa vào phòng làm việc, còn chưa ngồi nóng ghế, Tự Niên đã đánh rắm đi vào đòi thưởng.
“BOSS, hôm nay dáng đi của anh tràn đầy sinh lực, tối hôm qua chắc chẳn chiến đấu không tệ nhỉ?” Anh ta xoa xoa tay, trên mặt mang nụ cười tựa như chân chó.
Mạnh mẽ đầy sinh lực?
Tối qua quỳ gần một tiếng đồng hồ trên ván vò quần áo, đầu gối của anh đến bây giờ vẫn còn sưng hai vết bầm màu đen, quả thật đi bộ mang theo gió.
Đôi mắt đen của Kỷ Ngự Đình khẽ thu, vô cùng bí ẩn, khoé miệng lại khẽ cong lên, có chút kỳ quái.
Tự Niên bối rối, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy BOSS nhà mình có biểu cảm kỳ quái như vậy, giống như là tức giận, lại cực giống như tâm tình không tệ?
Đây là thành rồi, hay là gặp khó khăn?
Anh ta có chút không hiểu nổi.
Hôm nay Kỷ Ngự Đình đi làm mang một đôi bao tay da đen thui mà xưa nay chưa thấy, anh gỡ đôi bao tay xuống, lòng bàn tay trái mở ra cho Tự Niên nhìn, giọng trầm thấp nghe không ra ưu tư.
“Cậu cảm thấy cuộc chiến này như thế nào?”
Tự Niên nhìn về phía tay trái của anh, ánh mắt chạm đến vết thương tím đỏ sưng tấy trong lòng bàn tay của anh, kinh ngạc đến nỗi con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài.
Đây là…
Cô Sanh Ca đánh sao?
Tay sưng thành như vậy, đánh ác vậy sao!
Quả nhiên cô Sanh Ca rất hung dữ…
Tự Niên theo bản năng nuốt nước miếng, đã có thể tưởng tượng ra được tối hôm qua BOSS mình dựa theo những gì mình chỉ lúc đi làm, rồi cuối cùng tình hình chiến đấu thảm thiết đến cỡ nào.
Bởi vì bản tính BOSS nhà anh ta hung tàn lại thù dai, nhất định không cam lòng, muốn kéo một kẻ chịu tội thay cùng nhau chịu bi thảm.
Chết tiệt, anh ta đây là đòi thưởng không thành, tự chui đầu vào lưới đưa tới cửa!
Tự Niên cơ hồ là trong nháy mắt hai chân như nhũn ra, té nhào một cái vào bên chân của Kỷ Ngự Đình, mặt đầy thê lương ôm lấy đùi phải của Kỷ Ngự Đình.
Bởi vì kỹ năng diễn không đủ, quả thực là không thể nặn ra nước mắt, anh ta chỉ có thể gằn giọng khóc khan:
“BOSS à! Tôi có tội! Tôi không nên đưa ra ý tưởng ngu ngốc này, đều là tôi sai! Tôi nguyện ý tiếp nhận bất kỳ hình thức xử phạt nào! Cách chức tạm thời cũng có thể, nhưng đừng khấu trừ tiền của tôi, bằng không tôi chỉ có thể gặm mì gói mỗi ngày thôi huhu huhu!”
Trong con ngươi Kỷ Ngự Đình thâm thuý, liếc nhìn anh ta từ trên cao xuống dưới, khoé miệng lại nhếch lên ý cười: “Ai nói tôi muốn xử phạt cậu?”
“Hả?”
Tự Niên than khóc thảm thiết trong nháy mắt dừng lại, có chút tức cười.
Anh ta mặt đầy mông lung ngẩng đầu lên, căn bản không tin: “Không xử phạt tôi? Chẳng lẽ anh còn có thể tăng tiền lương cho tôi?”
“Đúng, tăng tiền lương.
”
Kỷ Ngự Đình giọng điệu trầm ổn, hoàn toàn không giống nói láo.
Mặc dù ý tưởng ngu ngốc của Tự Niên hại anh bị đòn, nhưng đồng thời giúp cho anh khởi đầu tốt, tối qua anh không chỉ được ăn thịt, còn được như ý nguyện trao đổi với Sanh Ca, việc liên quan tới vấn đề nan giải của Lộc Thiệu Nguyên bên kia cũng giải quyết được rồi.
Cho nên, trận phong ba này Tự Niên không những không tồi, còn có công lao!
Tự Niên cũng không biết nguyên nhân thật sự trong lòng anh, trợn tròn mắt khiếp sợ, nhìn về phía anh bằng ánh mắt hoài nghi.
BOSS đây là bị đánh đến ngu rồi sao?
Hay là nói… không phải anh có khuynh hướng khổ dâm đấy chứ?
Cô Sanh Ca đánh anh, đánh càng ác, anh lại càng thích thú?
Khi Tự Niên đưa mắt nhìn Kỷ Ngự Đình, Kỷ Ngự Đình lại đang mê mẩn.
Anh nhớ tới đêm qua Sanh Ca bị anh trừng phạt vô cùng mềm mại, còn nghẹn ngào xin tha, thân thể nhỏ bé ngọt ngào đó, đáng yêu tới nỗi cả trái tim anh cũng sắp hoá thành một bãi nước rồi, khoé miệng không tự chủ cong lên.
Tự Niên đang không ngừng di chuyển con ngươi nhìn anh, cảm thấy BOSS cười như thế này… sao lại đáng sợ vậy chứ?
Như này thì sao còn quay về như cũ được? Anh thật sự thích khổ dâm!
Gương mặt Tự Niên vặn vẹo, lông mày nhướng lên, vẻ mặt kỳ quái quan sát anh.
Kỷ Ngự Đình chú ý đến ánh mắt của Tự Niên: “Tăng lương cho cậu mà cậu còn không vui?”
Tự Niên lập tức cười như nở hoa: “Vui mừng! Đương nhiên là vui mừng! BOSS, sau này còn có chuyện như thế này, thì hãy gọi tôi bất cứ lúc nào! Nếu như cô Sanh Ca không thỏa mãn được anh, đôi tay này của Tự Niên tôi nguyện ý vì cô ấy làm thay, bảo đảm phục vụ vừa ý anh!”
Kỷ Ngự Đình kỳ quái nhìn anh ta, biểu cảm dần dần trở nên âm trầm: “Cậu đang nói đùa cái gì vậy? Sanh Sanh không thỏa mãn được tôi? Chuyện này mà chết tiệt cậu cũng muốn làm thay? Cậu làm cái