" Boass, anh tỉnh lại đi"
Tự Niên giữ vững sự tỉnh táo chạy lại kiểm tra tình hình của Kỷ Ngự Đình, người anh không bị thương cũng không bị trúng đạn.
Vậy thì chỉ có thể là!
Virus trong cơ thể anh bốc phát?
Tự Niên run rẩy kiểm tra nhịp đập mạch của anh.
Mạch đập rất đều.
Anh ta hít một hơi.
May mà người vẫn sống chỉ là bị ngất đi thôi.
Anh ta nắm lấy cánh tay của Kỷ Ngự Đình cõng anh trên lưng rồi bình tĩnh sắp xếp.
“Thất Niên và Thập Niên và tôi rú lui trước, những người khác che chở cho nhau, trong vòng mười phút tất cả an toàn rút lui, trong vòng hai ngày tự trở về thành phố S chờ lệnh.
”
“Đã rõ.
”
Sau khi sắp xếp xong Tự Niên cũng Kỷ Ngự Đình đang hôn mê chưa tỉnh chạy điên cuồng trong khu rừng.
Thất Niên và Thập Niên theo sau luôn mang trong mình sự đề phòng để ngăn chặn việc bị đánh úp phía sau.
Bọn họ nhanh chóng rút khỏi biên giới ngồi trực thăng trở về thành phố S.
Trên trực thăng Kỷ Ngự Đình vẫn chưa tỉnh lại sắc mặt thì ngày xanh tái nhợt cơ thể cũng lạnh đi.
Tự Niên lại sờ cổ anh, ngày càng kém, hơi thở cũng rất yếu.
“Nhanh lên! Bay nhanh nữa lên!”
Tự Niên rống lên, khóe mắt đỏ bừng, cổ họng nghẹn lại: “Boss, anh không thể chết được! Anh kiên cường thêm chút nữa chúng tôi sắp đến phòng thí nghiệm rồi, có bác sĩ ở đó anh sẽ không sao đâu.
”
Thất Niên và Thập Niên trẻ tuổi hơn nên đã không kìm chế được mà rơi nước mắt.
Hai người ngồi xổm xuống bên cạnh Kỷ Ngự Đình, vừa khóc vừa giúp anh xoa tay, nghĩ làm vậy sẽ có thể làm mấy cơ thể lạnh lẽo của anh.
Ba tiếng sau, bọn họ đã đến phòng thí nghiệm trong đêm.
Dịch Tử Minh đã tiêm một liều chất ức chế tăng cường hiệu quả của thuốc, sắc mặt Kỷ Ngự Đình mới dần dần trở lại bình thường.
Hàng lông mi của anh run lên, anh tỉnh lại trong tình trạng ý thức mơ hồ.
Sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn anh đảo mắt nhìn quanh phòng.
Thấy khóe mắt của Tự Niên rất đỏ hình như là vừa khóc.
Dịch Tử Minh đang nhìn vào tờ giấy xét nghiệm virus của mình, vẻ mặt cũng rất khó coi, giống như sắp khóc vậy.
||||| Truyện đề cử: Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy |||||
“Sao thế?”
Kỷ Ngự Niên chống đỡ cơ thể ngồi dậy.
Trả lời anh là sự im lặng của hai người.
Căn phòng tràn ngập cảm xúc buồn bã và suy sụp.
“Tử Minh, cơ thể tôi đến giai đoạn nào tôi có thể cảm nhận được, cậu không cần phải giấu tôi, cho dù kết quả có xấu thế nào thì tôi cũng đều có thể chấp nhận.
”
Dịch Tử Minh kìm nén nghẹn ngào: “Xin lỗi anh Ngự, là do tôi vô dụng, lâu vậy rồi vẫn không thể tìm ra cách chữa khỏi virus trong cơ thể anh.
”
Tay anh ta run rẩy đưa tờ giấy xét nghiệm cho Kỷ Ngự Đình rồi nói tiếp: “Chất ức chế đã dùng quá nhiều lần, cơ thể anh đã sản sinh khách thể, từ lần đầu tiên bảy ngày tiêm, lần sau năm ngày tiêm, bây giờ ba ngày thậm chí là phát bệnh là phải tiêm, đợi đến khi cơ thể anh hoàn toàn thích nghi với tác dụng của chất ức chế thì không thể kiềm chế virus được nữa.
”
“Hơn nữa, trong khoảng thời gian này virus trong cơ thể anh lại lan ra, lần này anh ngất xỉu thêm cả chuyện lúc trước anh có đề cập với Tự Niên về vấn đề thể lực kém là vì cơ thể anh đã xuất hiện hội chứng suy kiệt.
”
Kỷ Ngự Đình khẽ cau mày đôi môi trắng bệch: “Sẽ suy kiệt tới mức nào?”
“Trường hợp nghiêm trọng nhất thì toàn bộ cơ thể sẽ bị tê liệt hơn nữa anh Ngự, đây chỉ là biến chứng về thể chất cho tới thời điểm hiện tại, tôi không biết cơ thể anh có gặp vấn đề gì khác không khi chất ức chế đang mất dần hiệu quả đối với virus.
”
Đôi mắt Dịch Tử Minh chất chữa sự buồn đau: “Tóm lại! tình hình rất không lạc quan.
”
Nói xong câu này căn phòng lại một lần nữa chìm vào im lặng kéo dài.
Bầu không khí nặng nề.
Kỷ Ngự Niên khẽ cười rồi hỏi: “Thế anh thử tính xem tôi còn có thể sống được bao lâu nữa?”
“Không quá năm tháng?”
“Đúng thế, với điều kiện là cơ thể anh được điều dưỡng rất tốt! ”
Tự Niên im lặng đứng một bên nghe, bàn tay nắm chặt nổi lên gân xanh.
Anh ta cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
“Được, tôi biết rồi.
”
Kỷ Ngự Niên sững sờ hồi lâu mới gật đầu như thể đã ngầm thừa nhận bản án tử hình từ bác sĩ.
“Tử Minh, cậu ra ngoài trước đi tôi có vài chuyện muốn bàn bạc với Tự Niên.
”
Dịch Tử Minh kìm nén không rơi nước mắt gật đầu rồi đi ra ngoài, sau đó giúp anh đóng cửa lại.
Kỷ Tự Niên quay đầu nhìn Tự Niên đang