Chạng vạng, trong phòng bệnh của phòng thí nghiệm.
Dịch Tử Minh nhẹ nhàng nói: “Thực ra trước kia tôi nói với anh ấy là còn năm tháng là chưa chính xác, phải giữ cho tất cả các chức năng của cơ thể trong tình trạng tốt thì mới có thể chống đỡ được năm tháng.
”
“Bởi vì virus trong cơ thể anh ấy đã sắp thoát khỏi sự kiểm soát của chất ức chế rồi, nếu cơn đau tim của anh ấy tái phát thêm vài lần, có lẽ thời gian còn lại sẽ không đến một tháng…”
Trái tim Sanh Ca chấn động, lòng bàn tay nắm chặt tập số liệu thí nghiệm đến nhàu nhĩ.
Cô cố gắng ổn định cảm xúc của mình: “Sau này, tôi sẽ đốc thúc anh ấy chăm sóc tốt cho cơ thể, tôi không tin anh thấy chỉ còn lại mấy tháng, tôi muốn anh ấy phải sống lâu trăm tuổi!”
Dịch Tử Minh nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô, cảm thấy vui mừng.
“Cô Lộc hãy yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để cứu chữa cho anh Ngự, tôi sẽ tăng ca để viết một bản những việc cần chú ý cho cô, cô cứ làm theo những gì viết trên đó, tập thể dục với cường độ thích hợp, bổ sung dinh dưỡng, chú ý đến cảm xúc, chắc là sẽ giúp ích được rất nhiều.
”
“Được, cảm ơn.
”
“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm.
”
Dịch Tử Minh nhận lấy tập số liệu xét nghiệm mà Sanh Ca đưa lại, xoay người đi ra, giúp bọn họ đóng cửa lại.
Sanh Ca quay đầu, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, bất chợt bị hút vào trong đôi mắt đen sâu thẳm.
“Sao tỉnh lại nhanh vậy? Là vì bọn em nói chuyện làm ồn đến anh sao?”
Đôi môi hơi trắng của Kỷ Ngự Đình khẽ cong, lắc lắc đầu: “Vốn dĩ cũng đâu có ngủ, nghe thấy giọng em, anh yên tâm.
”
Sanh Ca dịu dàng ma sát gương mặt của anh, mỗi một động tác đều vô cùng kiên nhẫn.
“Sau này có bị thương hay đau thì cũng không được ráng nhịn, phải nói với em, anh cứ giấu diếm mới khiến em đau lòng, có biết không?”
Kỷ Ngự Đình ngoan ngoãn gật đầu: “Sanh Sanh ôm…”
Sanh Ca cởi giày cao gót ra, lật người chen vào trong ổ chăn của anh, cưng chiều mà ôm anh vào trong lòng.
Ngửi thấy mùi hương dễ ngửi trên người cô, Kỷ Ngự Đình thỏa mãn nhắm mắt lại.
Nghĩ đến một việc quan trọng, anh nói: “Đúng rồi Sanh Sanh, bệnh của anh tạm thời không thể công khai, phía nhà họ Lục cũng phải giấu đi.
”
“Anh yên tâm đi, em sẽ không nói với bọn họ đâu.
”
Sức ảnh hưởng của Kỳ Ngự Đình ở thành phố S, thậm chí là cả nước Hoa là rất lớn.
Một khi việc anh mắc bệnh nguy kịch bị truyền ra ngoài, sẽ gây ra sự rối loạn trong Cục điều tra quốc gia và Lộc Thị, đặc biệt là cả nhà Kỷ Dũng đang nhìn chằm chằm Tập đoàn Kỷ Thị và nhà họ Kỷ như hổ rình mồi.
Nếu để bọn họ biết, sợ là sẽ gây nên trận sóng to gió lớn.
Kỷ Ngự Đình nhắm mắt lại lần nữa, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ trong sự vỗ về của cô.
Sanh Ca cúi đầu, nhìn gương mặt tuấn tú đang say ngủ của anh, mạch suy nghĩ trôi xa.
Vốn dĩ cô không hề biết chuyện ở quán bar Sắc Giới ở thành phố Phương lại gây nên tổn hại lớn như vậy cho cơ thể của Kỷ Ngự Đình.
Bây giờ biết rồi, trong lòng cô lại càng căm ghét Ninh Thừa Húc hơn.
Đặc biệt là hôm nay Ninh Thừa Húc lại còn vọng tưởng dùng chuyện này để uy hiếp cô!
Bảo lãnh, huỷ hôn, gả cho anh ta?
Đúng là mơ mộng viển vông!
Kỷ Ngự Đình bị anh ta hại đến phải đau đớn quằn quại như vậy, anh ta dựa vào đâu mà chỉ cần ngồi tù, ít nhất cũng là sống những ngày tháng yên bình.
Những gì anh ta trả giá, không bằng một phần vạn so với những tổn hại mà Kỷ Ngự Đình phải chịu!
Sanh Ca càng nghĩ càng tức, đáy mắt dần xuất hiện sự độc ác, bắt đầu suy tính kỹ càng.
Không tự mình xử lý Ninh Thừa Húc một trận, cục tức này cô nuốt không trôi!
Đêm khuya.
Biệt thự nhà họ Phó vang lên tiếng đập vỡ sắc bén.
Phó Âm lại nổi nóng lần nữa, cả căn phòng đều trở nên lộn xộn.
Vương Hưng Cường đứng trong góc một cách cẩn thận, đến rắm cũng không dám thả.
Dường như chỉ ném đồ thôi thì không đủ để phát tiết lửa giận trong lòng Phó Âm.
Cô ta vồ lấy chai toner cao cấp, chỉ vào Vương Hưng Cường: “Đồ vô dụng, không được tránh!”
Vương Hưng Cường bất lực, chỉ đành tiếp tục đứng đó một cách quy củ, Phó Âm ném mạnh chai toner về phía anh ta.
Một tiếng bốp vang lên.
Trên trán Vương Hưng Cường bị u một cục, còn tróc da, trên đầu chảy ra một dòng máu.
Anh ta âm thầm chịu đựng, không nói tiếng nào.
Phó Âm thấy máu tươi, cảm xúc điên cuồng mới dịu lại một chút.
“Chuyện lần này là do các người làm việc không hết sức! Thế mà lại đề nghị tôi mua người viết thông báo trách Lộc Hoa ngoại tình, dùng dư luận để ép anh ấy thỏa hiệp.
Kết quả thì sao? Một đám não