Sanh Ca: "?"
Cô bị câu này làm cho kinh ngạc, suýt nuốt không kịp nước bọt đã bị sặc chết rồi.
Lại bổ não cái gì nữa rồi?
Hơn nữa tối qua đã có nói với anh mình không phải là loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ, mới đây mà đã quên mất rồi? Hay là vốn không có tin cô?
Cô mang cơn tức tối dồn vào Kỷ Ngự Đình, định sẽ dùng lực gỡ tay anh ra, sau đó cố gắng đả thông tư tưởng của người này một trận ra trò.
Ấy nhưng, lại bỗng để ý tới tư thế đang cuộn người thành một cục tròn của anh.
Tối qua lúc cô từ phòng ngủ bên này trèo qua phòng ngủ của anh, bật đèn lên đã thấy anh vốn đang ngồi một mình trong bóng tối, cả người co rúm lại ngồi một cục ở cạnh cửa.
Bởi trước đó đã từng học qua về tâm lý học, Sanh Ca biết đây là biểu hiện mỗi khi con người rơi vào trạng thái căng thẳng và lo lắng, một loại cảm giác vô cùng bất an.
Trong lòng cô bỗng tê rần một trận.
Từ lúc Kỷ Ngự Đình ngã bệnh, bị bệnh tật hành hạ khiến tâm lý của anh dường như cũng xảy ra chút vấn đề.
Trước mặt cô, anh trở nên rất mẫn cảm và dễ tự ti.
Rõ ràng rất sợ mất đi cô, nhưng lại cảm thấy bản thân mình không xứng có được cô.
Nội tâm của anh vẫn luôn mâu thuẫn và giày xéo lẫn nhau.
Từ khoảng thời gian đó cho đến nay, càng lúc Sanh Ca càng không nhớ rõ dáng vẻ ngày trước của người này là như thế nào.
Kỷ Ngự Đình của ngày trước lạnh lùng cao ngạo, cứ như thể một tên quái dị lúc nào ngông cuồng tự đại, cao cao tại thượng.
Trên thương trường, anh còn quả quyết sát phạt hơn thế, một tổng tài cao lãnh quật cường, công chính liêm minh.
Một người đàn ông cao quý vô ngần như thế, lại để bản thân trở thành một kẻ thấp hèn nhất trần đời này ở trước mặt cô.
Sanh Ca cảm thấy lồng ngực mình như bị một cây búa gõ vào thật mạnh, đau đến mức khiến cô sắp không thở nổi.
Cô chầm chầm điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó nằm xuống sau lưng người kia vòng tay qua ôm chặt lấy anh, dịu dàng khẽ nói vào tai người trước mặt:
"Anh đẹp trai là anh, anh Ngự cũng là anh.
Nhân tình là anh, chính thất cũng là anh.
Quãng đời sau này của em đều chi cần mỗi anh thôi."
Người đàn ông trong trạng thái bắp thịt cả người đang căng cứng, được cô ôm lấy bèn từ từ giãn cơ thả lỏng người ra.
Cánh tay buông xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng đẹp trai che giấu bên trong.
Anh mơ hồ hỏi: "Thật sao?"
Sanh Ca càng ôm anh thêm chặt, nhẹ đặt cằm mình lên bả vai của anh từ phía sau, nhẹ nhàng gối đầu lên đầu người kia áp mặt mình vào mặt của anh, cảm nhận tình cảm của người yêu dành cho nhau.
"Những lúc anh lo lắng, bất an, thậm chí là bất cứ lúc nào chỉ cần anh thấy mông lung đều có thể hỏi em, em sẽ mãi mãi sẽ trả lời như vậy, vĩnh viễn không thay đổi."
Cô nói khẽ, nhẫn nhịn đến cực hạn.
Trái tim bất an của Kỷ Ngự Đình được cô xoa dịu đi rất nhiều.
"Sanh Sanh, cám ơn em."
Sanh Ca mỉm cười, lần lượt nhẹ nhàng nhắc nhở người kia: "Chúng ta là một cặp, là người yêu, là người duy nhất của nhau, là vợ chồng sắp cưới mà cả nước đều biết, anh không cần nói cảm ơn em."
Kỷ Ngự Đình xoay người, rúc vào trong lòng của cô, cảm thấy rất mãn nguyện.
Nằm trên giường được một lúc, cả hai cùng vào nhà bếp tiếp tục làm bữa trưa.
Kỷ Ngự Đình xào rau, Sanh Ca nêm nếm đồ ăn, cả hai mỗi người một việc, vui vẻ cùng nhau làm những công việc nhỏ nhặt bình thường nhất.
Vì lúc thức dậy cũng đã sắp đến giờ trưa rồi.
Cho nên Sanh Ca cũng không có đi làm, tự cho mình nghỉ nửa buổi để ở bên cạnh Kỷ Ngự Đình.
Ngày hôm sau.
Cả hai người cùng nhau làm bữa sáng.
Sanh Ca vừa ăn cơm vừa lướt xem hot search.
Bất thình lình lại nhảy ra tin tức Phó Thị tuyên bố phá sản toàn tập.
Cô cảm thấy chút kì lạ, click vào xem tin này.
Mặc dù nói tài lực của nhà họ Phó không sánh được với nhà họ Lộc, họ Kỷ và họ Ninh, thế nhưng cũng là một trong những gia tộc tài phiệt có sản nghiệp lớn lâu đời.
Dù theo nhìn nhận của Sanh Ca thì tai nạn lần này đối với bọn họ mà nói cũng coi như là tai nạn có ảnh hưởng rất lớn từ trước giờ.
Nhưng lại không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tập đoàn Phó Thị sẽ đi tới bước phá sản sạch sành sanh như vậy.
Cô ngước mắt liếc nhìn Kỷ Ngự Đình đang chăm chú ngồi ăn bên cạnh, đưa màn hình di động qua, nói: "Anh Ngự, đây chắc là có anh nhúng tay vào đúng chứ?"
Kỷ Ngự Đình không chớp mắt lấy một cái, đáp: "Nhà họ Phó gieo gió thì gặt bão thôi."
Sanh Ca gật gù, bổ sung thêm: "Ừm, tự lãnh hậu hậu quả diệt vong."
Bầu không khí giữa hai người vẫn hài hòa, tiếp tục ăn cơm.
Giữa buổi, Kỷ Ngự Đình nhận được một tin nhắn, anh liếc mắt nhìn qua, là của Tự Niên gửi tới.
Anh lại thoáng nhìn qua Sanh Ca, cô cũng không có để ý tiếng tin nhắn điện thoại của anh, vẫn đang chăm chú đọc hot search.
"Sanh Sanh, thực ra ngoài chuyện xóa sổ phá sản tập đoàn, hôm nay phía ngân hàng hẳn sẽ tới biệt thự nhà họ Phó kiểm kê chứng từ tài sản, em có muốn qua đó xem trò vui không?"
Sanh Ca