Sanh Ca vốn đang lặng lẽ nhắn tin cho Lộc Thập Nhất, để cho Lục Lạc Đen điều tra tất cả phụ nữ tên là Kelly của nước Âu Phi, tìm ra người đã trải qua những ngày tháng tương tự đó với vị nhà họ Ninh kia.
Đột nhiên nghe được tiếng kinh hô này của Kỷ Tâm Di, cô nâng mắt lên, đụng vào gương mặt quen thuộc của người đàn ông.
"Phó Thần Dật?"
Năm, sáu ngày không gặp, anh ta hình như thay đổi rất nhiều, trong ánh mắt thiếu đi tinh thần hăng hái lúc trước, trở nên tê dại nội liễm.
Thấy anh mặc quần áo phục vụ, Sanh Ca có chút kinh ngạc: "Gần đây anh làm việc ở đây sao?”
Phó Thần Dật cả người sửng sốt, vẻ mặt xấu hổ, không trả lời câu hỏi của Sanh Ca, quay đầu muốn đi.
Sanh Ca gọi anh ta lại: "Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, cậu Phó có muốn ngồi xuống uống hai chén hay không? ”
Kỷ Tâm Di còn nhớ như in chuyện lúc trước nhà họ Phó hại Sanh Ca.
"Chị Sanh, nhà họ Phó hiện tại đã không tính là hào môn, xưng hô cậu Phó này anh ta không gánh nổi đâu, hơn nữa, từ lúc anh ta giúp Phó Âm giết chết chị, anh ta đã không còn là bạn bè của của em nữa rồi.”
Phó Thần Dật vốn dừng ở cửa, nghe được những lời này, trong nháy mắt quay đầu nhìn về phía Sanh Ca: "Anh không hề giúp Tiểu Âm hại em, huống chi không phải hiện tại Tiểu Âm đã bị nhốt vào ngục giam cho nữ rồi hay sao, em vẫn không định tha cho em ấy sao?”
Ninh Tĩnh Huyên và Kỷ Tâm Di đồng thời xù lông.
Bị Sanh Ca đè lại thì họ mới không đến mức nổi giận tại chỗ.
Sanh Ca cười khẽ một tiếng: "Thực ra lúc đầu đưa cô ta vào tù xong là em đã định không quan tâm đến chuyện của cô ta nữa, nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy, em cảm thấy cuộc sống của cô ta vẫn còn quá thoải mái.
”
Phó Thần Dật rất kinh ngạc: "Sanh Ca, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới, tâm địa của em lại ác độc đến vậy, con bé chỉ là một nhóc không hiểu chuyện gì cả, con bé đã nhận được sự trừng phạt thích đáng rồi.
”
Sanh Ca nhấp một ngụm nước trái cây, đôi mắt đẹp lạnh nhạt, không nói tiếp.
Kỷ Tâm Di khó chịu đầu tiên: "Sao anh không nói em gái anh ác độc? Đã trưởng thành rồi mà còn nói cái gì cũng không hiểu, rõ là cô ta bị nhà họ Phó các anh nuông chiều thành một đứa bé to xác!”
“Đún vậy!” Ninh Tĩnh Huyên tức giận theo: "Đoạn thời gian trước tiệc sinh nhật Phó Âm, các anh đã làm gì thì trong lòng mình rõ ràng, chị Sanh dù đối xử với Phó Âm thế nào đều không bị coi là quá đáng!”
Phó Thần Dật rất tuyệt vọng.
Trong khoảng thời gian này, trong nhà trôi qua giống như địa ngục, thậm chí ngay cả muốn lấy lòng giám ngục trưởng, tiền dư để thăm ngục cũng không có.
Bà mẹ Đào Hà ngày nào cũng khóc, lẩm bẩm con gái đã phải chịu khổ rồi, cha già lớn tuổi, vứt bỏ mặt mũi đi tìm việc làm, lại bởi vì có Kỷ Ngự Đình ở trên gây áp lực nên không có bất kỳ doanh nghiệp nào dám nhận.
Cả gia đình chen chúc trong căn nhà nhỏ vài mét vuông, khó khăn sống qua ngày.
Mặc kệ lúc trước Phó Âm rốt cuộc tạo ra bao nhiêu nghiệt, lần này hẳn là cũng đủ để trả hết rồi chứ?
Hai tay anh ta bưng khay, nắm chặt, nhịn rồi nhịn, sau đó hạ thấp tư thái, khẩn cầu Sanh Ca.
"Sanh Ca, nếu như em còn nể tình chúng ta là bạn bè nhiều năm, cầu xin em tha cho Tiểu Âm đi mà, bảo lãnh con bé ra ngoài, sau đó cả gia đình anh sẽ đưa con bé về nông thôn sống qua ngày, anh cam đoan sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của em nữa."
Vẻ mặt Sanh Ca không chút thay đổi: "Nể chúng ta là bằng hữu, em chỉ có thể coi như hôm nay không nhìn thấy anh để anh có thể tiếp tục ở chỗ này an tâm làm việc, chuyện của Phó Âm là đúng người đúng tội.
Lộc Sanh Ca em chưa bao giờ có trái tim thánh mẫu, em không giúp được, cũng không có khả năng giúp.
”
Kỷ Tâm Di lập tức đuổi người: "Nghe rõ chưa? Đi ra ngoài, nói quản lý của các anh đổi nhân viên phục vụ khác vào đây.”
Phó Thần Dật cúi đầu, che đi sự không cam lòng cùng oán hận nơi đáy mắt, rời khỏi phòng riêng.
Anh ta dường như biến thành một các xác không hồn, bước chân nặng nề đi trên lối đi của phòng ăn.
Tiểu Phàm, nhân viên phục vụ tạm thời đổi đến để phục vụ gian này, khi đi ngang qua bên cạnh anh ta, bất mãn thầm chửi rủa.
"Quả nhiên là công tử nhà giàu xuất thân hào môn mà, việc gì cũng không làm được, lại đắc tội khách hàng rồi chứ gì, lại còn một hai phải bóc lột thời gian lao động của tôi.”
Phó Thần Dật nghe rất rõ, quay đầu lại nhìn cậu ta một cái.
Tiểu Phàm càng khó chịu: "Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi có nói sai đâu..."
Theo thanh âm chửi rủa càng ngày càng nhỏ dần, vẻ mặt Phó Thần Dật suy sụp.
Mấy