Bàn tay đang uống trà nóng của Ninh Thừa Húc dừng lại, đôi mắt phượng sâu thẳm ẩn dưới hàng lông mi dài, khiến người khác không đoán được cảm xúc của anh ta.
Sanh Ca chỉ xem như không nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng không vui của anh ta, tiếp tục thăm dò:
“Anh ở nước Hoa tốt xấu gì cũng là con trai thứ tư của gia tộc giàu có là nhà họ Ninh, còn ở đây, anh là cái thá gì? Dựa vào đâu mà tôi phải tin anh có thể lấy được thuốc thật cho tôi?”
Ninh Thừa Húc không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, bỏ ly trà xuống, rồi mới nói: “Đúng là ở đây tôi không là cái gì cả, nhưng tôi có một người mẹ là trưởng công chúa.
”
Sanh Ca ngẩn ra, vốn tưởng rằng anh ta sẽ giấu diếm, không ngờ anh ta lại trực tiếp nói ra như vậy.
Ninh Thừa Húc tiếp tục nói: “Em mới đến nên không rõ tình hình của nước Âu Phi, mẹ tôi là người chị duy nhất của Quốc vương đương nhiệm, địa vị tối cao, những năm nay bà ấy chưa từng nuôi dưỡng tôi, nên trong lòng rất áy náy, nên đã đồng ý với một yêu cầu của tôi, vì vậy đối với tôi việc có được cây thuốc đó quá đơn giản.
”
Sanh Ca bình tĩnh suy nghĩ: “Vì vậy lúc đầu mẹ anh không kết hôn với cha anh ở nước Hoa, cũng là vì bà ấy là công chúa của Hoàng Thất, bà ấy không rời đi được?”
Bị nhắc đến sự đau thương, sắc mặt của Ninh Thừa Húc càng lúc càng nghiêm túc: “Không, là bởi vì lúc đó mẹ tôi đã đính hôn rồi.
”
Sanh Ca hiểu rồi: “Nếu đã như vậy, chắc chắn mấy năm nay mẹ anh đã kết hôn rồi, hơn nữa còn sinh con dưỡng cái cho người đàn ông kia, bà ấy có thể đồng ý yêu cầu của anh, nhưng người chồng hiện tại của bà ấy biết rồi, sợ là sẽ không dễ dàng đồng ý đúng không?”
Mặt Ninh Thừa Húc hoàn toàn đen đi: “Tôi nói thẳng với em thân thế của tôi là bởi vì sớm muộn gì em cũng phải gả cho tôi, tôi muốn thành thật với em một chút, nhưng em lại bới đến tận gốc, còn có ý gây chia rẽ, vậy thì không cần tiếp tục chủ đề này nữa.
”
Đây là tức giận rồi?
Sanh Ca âm thầm nhướng mày.
Xem ra quan hệ của Ninh Thừa Húc và người chồng này của trưởng công chúa không hề tốt, có lẽ cô có thể tìm cơ hội ra tay từ phương diện này.
“Anh không muốn trả lời thì thôi.
”
Sanh Ca sảng khoái đổi chủ đề: “Tôi vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Hoàng cung kiểu Âu thật sự, nó như thế nào? Cứ ngột ngạt ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, khi nào tiện anh đưa tôi đi xem đi?”
“Chuyện này thì không thành vấn đề.
”
Ninh Thừa Húc đồng ý rất dứt khoát: “Hôm nay em đi đường vất vả, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho em đến Hoàng Cung tham quan, thuận tiện dẫn em đến gặp mẹ tôi luôn, bà ấy biết chúng ta sắp kết hôn, đã muốn gặp em từ lâu rồi.
”
Cứ cách ba câu là lại nói về chuyện kết hôn, Sanh Ca nghe đến vô cùng chán ghét, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi nghĩ anh vẫn còn việc, nên không giữ anh ở lại đây ăn cơm tối.
”
“Đúng là còn có việc, em Sanh thật hiểu tôi!”
Ninh Thừa Húc cười đùa, cầm lấy áo khoác trên ghế sofa: “Vậy thì chúc em tối nay ngủ ngon, ngày mai chúng ta gặp.
À đúng rồi! Ở đây, em nhớ gọi tôi là Lance Charles.
”
Sanh Ca không đáp lời, cũng không có ý định đứng dậy tiễn anh ta.
Ninh Thừa Húc cũng không mong đợi cô có thể có được bao nhiêu tích cực mà tiễn mình, xoay người đi ra ngoài cửa.
Vừa mới đi hai bước, anh ta nghĩ đến gì đó, dừng bước chân lại, quay đầu nghi ngờ nhìn về phía Sanh Ca: “Tôi nghe Jamie nói em dẫn theo vệ sĩ, sao nói chuyện lâu vậy rồi mà không hề thấy vệ sĩ của em?”
“Lần đầu tiên anh ta ra nước ngoài, không hợp thổ nhưỡng, hôm nay vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, cả người cũng sắp hư thoát rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi.
”
Ninh Thừa Húc gật đầu như có điều suy nghĩ.
Sanh Ca thêm trà cho mình, bất chợt nâng mắt lên nhìn, phát hiện Ninh Thừa Húc vẫn chưa đi.
Không chỉ không đi, mà còn quay lại, đứng ở trước mặt cô.
Sanh Ca thấy kỳ lạ: “Vẫn còn muốn uống thêm hai ly trà à?”
Ninh Thừa Húc cười, hơi cúi người, chỉ lên má trái: “Trước khi đi, muốn có một chút phúc lợi nhỏ từ em Sanh, hôn tôi một cái!”
Ánh mắt của Sanh Ca bỗng chốc lạnh đến cực điểm, lửa giận đang đốt cháy trong lồng ngực.
Cô dứt khoát hất hết tất cả nước trà còn lại trong ly lên mặt anh ta!
“Đủ tỉnh táo chưa? Không đủ ở đây tôi còn cả một bình! Thậm chí tôi còn có thể nấu một bình để pha nước, giúp anh rửa mặt!”
Ninh Thừa Húc không hề tức giận, mà vẻ mặt còn rất hưởng thụ: “Trà em Sanh uống qua, ngửi thật là thơm!”
Sanh Ca thật sự bị lời nói lung tung của anh ta khiến cho mở mang tầm mắt, cô nắm chặt lòng bàn tay: “Cút!”
“Được, tôi đi là được.
”
Ninh Thừa Húc lấy khăn giấy trên bàn trà, lau đi vết nước trà trên mặt mình, bước đi nhẹ nhàng nhàn nhã.
“Em Sanh đúng là một người đẹp có tính cách đanh đá, tôi càng ngày càng thích em rồi đó!”
Anh