Đôi môi mỏng của Phong Ngự Niên khẽ nhếch, không nói lời nào, rời khỏi khách sạn.
Lưu Niên không có cách nào khác, chỉ đành gọi điện cho thủ hạ, kêu bọn họ thả người.
Khổng Thục và Giám đốc Trương bị nhốt trong căn phòng tối tăm như mực.
Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Sanh Ca còn có thể quen biết một đại nhân vật như Phong Ngự Niên, sự đố kị trong lòng cô ta đối với Sanh Ca ngày càng sâu.
Một đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi, tình trạng hôn nhân trên hồ sơ lý lịch, còn viết rất rõ hai chữ ly dị.
Người phụ nữ như vậy, dựa vào cái gì lại có nhiều người đàn ông ưu tú nhất ở Thành phố Phương giúp đỡ cô.
Nhưng trên cả đố kị, giờ phút này cô ta càng sợ hãi hơn.
Sợ hãi Phong Ngự Niên sẽ dùng cách nào để xử lý bọn họ.
Một tiếng lạch cạch vang lên, cửa mở ra, hai người đều bị ánh sáng đột nhiên chiếu vào làm cho chói mắt.
Hại người sợ hãi run bần bật, còn chưa kịp mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ thấy thủ hạ của Lưu Niên tiến đến cởi trói cho bọn họ!
Sau đó lập tức rời đi.
Ngay cả mắt cũng chưa nhìn bọn họ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Chuyện gì vậy?
Sao lại dễ dàng thả bọn họ ra như vậy?
Giám đốc Trương lập tức gọi điện cho Giám đốc Vương hỏi tình huống, Khổng Thục ở một bên nghe.
Nhưng điện thoại lại tắt.
Sống chết thế nào cũng không nối được máy.
Không còn cách nào khác, hai người quyết định trước tiên tách ra, rời khỏi nơi thị phi này, tránh cho Phong Ngự Niên đổi ý, bắt bọn họ lại.
Sau khi trở về, Khổng Thục gọi điện cho Phó Âm, từ Phó Âm biết được tin Giám đốc Vương và Giám đốc Lưu đã bị bắt.
Phó Âm hỏi: “Cô rốt cuộc là làm cái quái gì vậy? Trung gian đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nói chuyện với Giám đốc Vương không cẩn thận bị Tổng giám đốc Phong của Tập đoàn Phong Thị nghe được, anh ta trói chúng tôi lại, đám người Giám đốc Vương bên kia phỏng chừng cũng là bị Tổng giám đốc Phong bắt đi.
”
Khổng Thục đoán, trong lòng vẫn nghi hoặc, nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn nghĩ không ra, nếu anh ta đã bắt đám người Giám đốc Vương đi, tại sao lại còn thả tôi Giám đốc Trương ra?”
Phó Âm trầm mặc trong chốc lát.
“Tôi sẽ cho người điều tra việc này, cô chỉ cần tiếp tục theo dõi người phụ nữ kia.
”
“Vâng.
”
Cúp điện thoại, Khổng Thục quay đầu ôm người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông Địa Trung Hải, khoảng hơn bốn mươi tuổi, ôm chặt cô ta vào lòng ngực: “Anh thấy vị tổng giám đốc mới đến kia cũng khá tốt, sao em không thích cô ấy?”
Khổng Thục nghe xong, oán hận đẩy anh ta ra.
“Anh nói hay lắm, lúc trước còn nói sẽ giúp tôi thăng chức, kết quả lại bị người phụ nữ kia ngáng đường, nếu không phải dáng vẻ cô ta xinh đẹp, anh sẽ quan tâm mấy loại chuyện này?”
Nghĩ đến gì đó, cô ta lại tiếp tục lôi chuyện cũ nói: “Còn xe của tôi nữa, anh thế mà lại tặng cho tôi một chiếc BMW đã qua sử dụng, chẳng lẽ ở trong lòng anh tôi rẻ mạt như vậy à?”
Nhất thời Người đàn ông kia không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành dùng lời lẽ ngọt ngào vỗ về cô ta: “Nói gì vậy, ở trong lòng anh em chính là bé cưng xinh đẹp nhất, đoạn thời gian trước kinh tế của anh quả thật không dư dả, chờ khi nào anh rảnh, anh sẽ tự mình đưa em đến 4S chọn cái tốt nhất.
”
Khổng Thục khịt mũi hai cái, tỏ vẻ bất mãn.
“Nếu em muốn vị trí tổng giám đốc kia như vậy, hội nghị ngày mai anh sẽ tìm cách bắt lỗi cô ta, lúc đó em chỉ cần hát đệm hai câu, cô ta là người mới đến, khẳng định sẽ không biết ứng đối, chỉ đành xấu hổ trước mặt mọi người, vị trí tổng giám đốc kia sớm muộn gì cũng là của em?”
Khổng Thục vui vẻ: “Thế thì không còn gì hơn.
”
Người đàn ông gật đầu, đáy mắt nổi lên d.ục vọng: “Bé cưng xem anh giúp em như vậy, còn không mau thưởng cho anh?”
Khổng Thục đỏ mặt, hờn dỗi: “Đồ đáng ghét!”
Sáng sớm hôm sau.
Khổng Thục lái xe, tinh thần phấn chấn đến công ty làm việc.
Trước khi bắt đầu hội nghị, Sanh Ca trùng hợp đi chung thang máy lên tầng trên với cô ta, nhịn không được trêu tức: “Ôi chao, sắc mặt của cô Chu không tồi, xem ra tối hôm qua cô ngủ rất ngon nhỉ.
”
Khổng Thục khinh thường liếc nhìn Sanh Ca: “Đúng vậy, chắc chắn là ngủ ngon hơn tổng giám đốc cô rồi, tối hôm qua tổng giám đốc cô… sợ là thức trắng đêm không ngủ đi?”
Chuyện tối hôm qua, cô đã nghĩ kỹ rồi, dựa theo đơn kê thuốc đông y của Sanh Ca, Giám đốc Vương và Giám đốc