Cô đứng ở cửa ra vào nghĩ cách giải quyết, Ninh Thừa Húc đột nhiên lao vội từ trong cung điện ra.
Thấy Sanh Ca còn chưa đi, mặt anh ta hiện rõ niềm sung sướng vì tìm lại được thứ tưởng chừng như đã để mất, không nói hai lời lập tức bước tới cầm chặt cổ tay cô.
“Anh làm gì vậy?”
Sanh Ca nhìn xuống tay mình, ngẩn ra một giây, ngước mắt lên nhìn thì chạm phải đôi mắt xanh thẳm rưng rưng lệ kia.
Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ đau lòng của Ninh Thừa Húc.
Khi đôi mắt phượng ấy rơi lệ, trông trong trẻo và chân thành tha thiết tới không ngờ, tưởng như anh ta hiện tại và anh ta lúc bình thường là hai người khác nhau.
Mặc kệ việc Tự Niên cũng đang có mặt ở đây, Ninh Thừa Húc nghẹn ngào cầu xin cô.
“Em Sanh, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại điều em vừa nói, tôi sẽ thay đổi! Em có thể cho Kỷ Ngự Đình một cơ hội thì cũng cho tôi một cơ hội được không?”
Sanh Ca nhìn anh ta chăm chú, không nói gì.
Ánh mắt Ninh Thừa Húc đầy chân thành: “Tôi sẽ chứng minh cho em thấy tôi mới là người đàn ông yêu em nhất trên đời này! Chúng ta đã tới đây rồi, mẹ đang chờ chúng ta cùng qua ăn cơm trưa, em đừng đi được không?”
Sanh Ca liếc nhìn Tự Niên đứng bên cạnh.
Nghĩ đến chuyện công tước Guy, giọng cô hòa hoãn lại: “Thế nhưng vết thương trên mặt anh…”
Ninh Thừa Húc sờ mặt, cười một tiếng tỏ ra không thành vấn đề: “Lát nữa chườm đá một chút là khỏi thôi, nếu thực sự để lại dấu thì em Sanh trang điểm che đi cho tôi, không phải vấn đề gì đáng kể.
”
“Vậy được.
”
Sanh Ca thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại qua mặt dễ dàng như vậy: “Nhưng tôi không thích chiếc váy màu xanh nước biển đó, nếu anh vẫn muốn ép tôi mặc nó thì tôi sẽ về.
”
Không mặc đồ đôi với anh ta là ranh giới cuối cùng của cô.
Ninh Thừa Húc thỏa hiệp: “Được, chỉ cần em không đi thì tôi sẽ không ép em nữa, em cứ làm chuyện em thích là được.
”
Sanh Ca gật đầu.
Hai người trở lại cung điện Arzee, Tự Niên và Jamie yên lặng đi theo.
Nước Hoa.
Văn phòng của Ninh Thừa Ân ở cục điều tra Quốc gia.
Ninh Thừa Ân ngồi bên bàn làm việc, híp đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt ẩn hoàn toàn sau làn khói thuốc vấn vít.
Anh ta nghe cấp dưới báo cáo xong, động tác hút xì gà khựng lại, anh ta bỗng vớ lấy chiếc gạt tàn để trên bàn bất thình lình quăng nó đi.
“Lũ ăn hại!”
Cấp dưới cúi đầu, chịu đựng đau đớn, bị anh ta quát run cầm cập nhưng không dám nói tiếng nào.
“Tại sao Lộc Sâm lại ở nhà của Kỷ Ngự Đình? Ngay cả cấp dưới trực tiếp của Kỷ Ngự Đình cũng không cho vào nhà, chắc chắn có chuyện lớn ở đây! Điều tra tiếp đi, nhất định phải điều tra ra bằng được xem rốt cuộc Kỷ Ngự Đình có vấn đề gì!”
“Thế nhưng… Dạo này chúng tôi vẫn luôn ngồi canh ở cửa nhà họ Kỷ, cũng đã liên hệ với ông hai Kỷ để ông ta cử người theo dõi biệt thự của cậu Ngự, hình như dạo này mấy cậu chủ nhà họ Lộc vẫn luôn ở đó, chúng tôi không tìm được cơ hội.
” Cấp dưới run lẩy bẩy trả lời.
Anh ta vừa lên tiếng, lập tức bị Ninh Thừa Ân ném chén trà vào người cảnh cáo.
“Theo dõi cho kỹ vào! Kiểu gì cũng có lúc Lộc Sâm đi ra ngoài, nếu thực sự không chờ được nữa thì cứ thế xông thẳng vào! Nhất định phải tận mắt xác định bệnh tình của Kỷ Ngự Đình!”
“Vâng vâng vâng.
”
Sau khi đàn em đi ra ngoài, Ninh Thừa Ân sờ tấm bảng đề danh phó cục trưởng ở trên bàn như có điều suy nghĩ.
Cách đây không lâu, anh ta cứu Ninh Thừa Húc thoát khỏi Kỷ Ngự Đình, thông qua Ninh Thừa Húc, anh ta nắm được bệnh tình của Kỷ Ngự Đình, virus hoá sinh S404 tấn công cơ thể tới giai đoạn cuối sẽ gây ra biến chứng rất nặng cho sức khỏe.
Lần này, anh ta hy vọng Kỷ Ngự Đình sẽ tàn tật suốt đời không chữa hết bệnh!
“Cậu Ngự, anh đã ngồi ở vị trí người đứng đầu nhiều năm vậy rồi, đã đến lúc thay người khác rồi.
”
Anh ta lạnh lùng nói, đôi mắt màu hổ phách sáng bừng lên dã tâm không chút kiêng dè.
!
Trưởng công chúa Lance Kelly, người phụ nữ cao quý nhất của nước Âu Phi.
Buổi trưa, Sanh Ca mặc trang phục lộng lẫy đi cùng Ninh Thừa Húc tới cung điện của trưởng công chúa.
Còn chưa tới cửa, họ đã bắt gặp công tước Guy ăn mặc theo lối cao quý đi từ trong cung điện ra.
Sau lưng ông ta có một thiếu niên khôi ngô có nước da trắng trẻo và đôi mắt màu xanh lam.
Mới giây trước, Guy Haro còn đang nói cười với thiếu niên đi bên cạnh, giây sau, nhìn thấy Ninh Thừa Húc, khuôn mặt đã trải nhiều sóng gió bỗng trở nên lạnh lùng.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt râu quai nón tỏ rõ thái độ xúi quẩy, ông ta làm