“Có lẽ vậy, tôi cũng là là lần đầu tiên, đâu có kinh nghiệm mang thai gì.
” Sanh Ca nói một cách hờ hững, cô tự đứng dậy, ngồi lên sofa.
Ninh Thừa Húc hít sâu một hơi, rất nhanh đã căn dặn Jamie gọi bác sĩ trực ban của Hoàng cung đến, kiểm tra sức khoẻ của Sanh Ca.
Sau khi bác sĩ làm kiểm tra đơn giản xong, cũng cúi người chúc mừng Ninh Thừa Húc: “Chúc mừng cậu chủ Charles, cô Lộc đã mang thai được hai tuần rưỡi, cậu sắp làm cha rồi!”
Anh ta sắp làm cha?
Ha ha!
Ninh Thừa Húc trừng bác sĩ một cái, lửa giận trong mắt hận không thể thiêu cháy tất cả.
Bộp một tiếng vang vọng, tiếng động kinh người.
Ninh Thừa Húc ném mạnh ly trà trên bàn xuống đất: “Tất cả cút hết ra ngoài!”
Bác sĩ bị dọa cho ngẩn ra, bị Jamie đưa ra ngoài.
Đợi trong phòng chỉ còn lại anh ta và Sanh Ca, Ninh Thừa Húc mới bước lên, bóp lấy cằm Sanh Ca, không cam lòng mà xác nhận lại: “Là của Kỷ Ngự Đình?”
“Nếu không thì sao?” Sanh Ca cười lạnh: “Chẳng lẽ còn có thể là của anh sao?”
Ninh Thừa Húc nghiến răng nghiến lợi, đường quai hàm ngày càng căng chặt, đôi mắt hung dữ u ám đến đáng sợ.
“Ngày mai, bỏ đứa nhỏ đi!”
“Dựa vào đâu!”
Sanh Ca gạt bàn tay đang kìm hãm cằm mình ra, thái độ cứng rắn: “Ninh Thừa Húc, đây là con của tôi, anh không có tư cách quyết định sự sống chết của nó!”
“Nhưng nó cũng là con của Kỷ Ngự Đình!”
Vành mắt Ninh Thừa Húc đỏ sậm, gào thét: “Em sắp phải kết hôn với tôi rồi! Em là người phụ nữ của tôi! Tôi tuyệt đối không cho phép đứa nhỏ này sống trên đời này!”
“Ninh Thừa Húc, tôi không cho anh động vào đứa nhỏ này!”
Sanh Ca không chút yếu thế mà trừng ngược lại anh ta: “Bây giờ người của cả Hoàng cung đều biết tôi đã mang thai, bọn họ đều cho rằng đây là con của anh, hình tượng giả tạo cố ý tỏ ra chúng ta yêu thương hạnh phúc của anh trên sân khấu hôm nay, nếu như bây giờ tôi mà xảy ra chuyện, người ta sẽ nghĩ thế nào về anh? Anh muốn bị tất cả mọi người chỉ trích sau lưng sao?”
“Vì vậy tối nay là em cố ý tính kế tôi?”
Lúc này Ninh Thừa Húc mới phản ứng kịp, không thể kiềm chế cơn thịnh nộ, bóp lấy cổ Sanh Ca, đè ngã cô lên sofa.
“Lộc Sanh Ca! Tại sao em lại phải đối xử với tôi như vậy! Chẳng qua là bảy năm trước, tôi vì tương lai nên mới buông tay em, nhưng mà bây giờ tôi hối hận rồi, tôi đã cố gắng hết sức để bù đắp những thiếu sót cho em trong những năm đó, tại sao em vẫn không thể nhìn tôi thêm một lần chứ!”
Vành mắt Ninh Thừa Húc đỏ bừng, tròng mắt màu xanh đậm trừng cô một cách phẫn nộ, nhưng nước mắt lại không có tiền đồ mà rơi xuống.
“Gần đây thái độ của em đối với tôi tốt hơn nhiều rồi, tối nay khi ra khỏi cửa, em còn nhận hoa của tôi, khiến tôi tưởng rằng em đã nhìn thấy được sự cố gắng của tôi, em đang thử tiếp nhận tôi, nhưng em lại dùng hiện thực để nói với tôi rằng, tất cả sự tình nguyện của tôi chỉ là một trò cười!”
Không có gì khiến con người ta tuyệt vọng hơn là tưởng rằng có cơ hội, nhưng lại bị hiện thực vả cho trở về vực thẳm!
Sanh Ca kìm nén cảm giác nghẹt thở và áp bức mà Ninh Thừa Húc mang đến, đôi môi đỏ cười lạnh: “Anh nói tôi tính kế anh, nhưng còn anh đã tính kế tôi bao nhiêu lần rồi? Sau khi đến nước Phi Âu, anh nói sẽ không lừa gạt tôi nữa, sẽ thành thật với tôi, nhưng anh có làm được sao?”
Sức lực trên tay Ninh Thừa Húc lập tức thả lỏng đi một chút.
Đối mặt với sự chất vấn của cô, anh ta không tự nhiên mà dời mắt đi.
Sanh Ca nhìn chằm chằm Ninh Thừa Húc một cách thù hận.
Tối nay, cô nói chuyện thuốc giải virus siêu cấp với Gaye Harold.
Nhưng Gaye Harold lại nói với cô rằng, vào nửa tháng trước, ống thuốc đó đã sớm bị công chúa trưởng tặng cho Ninh Thừa Húc rồi, bây giờ ống thuốc đó đã nằm trong tay anh ta.
Nhưng Ninh Thừa Húc lại gạt cô rằng, ống thuốc đó vẫn được giữ trong nhà kho của Hoàng cung, lãng phí khoảng thời gian cuối cùng của Kỷ Ngự Đình, gạt cô tiếp tục lượn vòng cùng anh ta.
Đợi đến khi sức khoẻ của Kỷ Ngự Đình không chịu được nữa, ván đã đóng thuyền, anh ta sẽ có thể tiết kiệm được ống thuốc giải virus siêu cấp đó, lại còn thể kết hôn với cô theo ý nguyện, khiến cho Kỷ Ngự Đình đến cuối cùng không có được gì cả, chết đi một cách thê lương.
Bàn tính này anh ta tính đến rất hay!
“Ninh Thừa Húc, anh là một tên súc sinh! Còn không bằng heo bằng chó!”
Sau khi bị mắng, lý trí của Ninh Thừa Húc lại bị sự phẫn nộ che lấp lần nữa.
Sức lực trong tay anh ta mạnh thêm lần nữa, bóp mạnh lấy cổ Sanh Ca, tiến đến bên tai cô, nói: “Em nói không sai, tôi là tên súc sinh, vì vậy, đừng có mà chọc vào tôi!”
Không khí ngày càng thiếu hụt, Sanh Ca bị cảm giác nghẹt thở vây chặt, giãy giụa một cách vô lực.
Trong thời gian này, bởi vì mang thai mà cô chán ăn, đã