Ninh Thừa Húc sững sờ, trầm giọng một hồi lâu.
Âm thầm cho đi mà không cần nhận lại điều gì?
Nếu như đã cho đi, tại sao lại không được đòi hỏi đối phương đáp lại chứ?
Đây thì coi là đạo lý gì?
Anh ta thả Tự Niên ra, lấy khăn ướt lau sạch tay mình, lạnh giọng đáp lại: “Cho dù cô ấy có yêu tao hay không, cô ấy cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tao, sau này khi sống chung với nhau được một thời gian, cô ấy cũng sẽ cảm động thôi, tao nhất định sẽ khiến cô ấy cam tâm tình nguyện mà gả cho tao!”
Anh ta tiện tay vứt khăn ướt đi, sau đó lại nhìn về hướng người ở bên cạnh: “Tiếp tục đánh, phải hầu hạ người này cho thật tử tế.
”
Căn dặn xong xuôi, anh ta xoay người rời đi, sau lưng anh ta rất nhanh lại vang lên những tiếng gió vụt qua vô cùng ác liệt lần nữa, kèm theo đó là tiếng da thịt bị roi đánh đến xé rách, có thể nghe được tiếng lòng người hãi hùng khiếp vía.
Ninh Thừa Húc không chút biểu cảm, đi ra khỏi nhà giam mà không hề quay đầu lại.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Sanh Ca đã bị tiếng động cơ gầm rú của xe ô tô làm cho tỉnh giấc.
Cô còn buồn ngủ, không thèm để ý, trở mình sau đó ngủ tiếp.
Nếu như là trước đây, vào thời khắc mấu chốt thế này, cô sẽ không thể ngủ được.
Nhưng mang thai mang đến cho cô gánh nặng về cơ thể, cô không thể kiểm soát được.
Ngủ thêm năm phút đồng hồ, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, là Ninh Thừa Húc: “Em Sanh, em chuẩn bị đi, tôi đưa em đến nhà giam gặp Tự Niên.
”
Cơn buồn ngủ của Sanh Ca trong giây lát bừng tỉnh, cô ngồi dậy trên giường, hỏi vọng ra bên ngoài cửa: “Anh nói thật sao?”
Cô có hơi không tin, anh ta thật sự có thể dứt khoát để cô gặp Tự Niên?
Hay là, anh ta lại nghĩ ra thủ đoạn mới nào?
Giọng điệu của Ninh Thừa Húc rất nhẹ nhàng, khóe miệng mỉm cười: “Đương nhiên là thật rồi, tôi ở phòng khách dưới lầu đợi em, em chuẩn bị xong thì xuống đây.
”
Sanh Ca vội vàng thức dậy, bắt đầu gấp rút rửa mặt chải tóc.
Cho dù Ninh Thừa Húc muốn làm cái gì, có thể gặp được Tự Niên, nhìn thấy anh ta bình an là đủ rồi.
Cô không trang điểm mà để mặt mộc thanh thuần đi xuống lầu, phối với một chiếc áo khoác dài lông cáo màu trắng như tuyết.
Khoảnh khắc Ninh Thừa Húc nhìn thấy cô, anh ta khẽ sững sờ.
Thời gian giống như chảy ngược, em Sanh vừa đơn thuần đáng yêu vừa tỏa nắng của bảy năm trước dường như lại quay lại với anh ta.
Anh ta đứng dậy tiến về phía trước, giúp cô kéo áo khoác chặt lại: “Đi thôi.
”
Trước khi ra ngoài, anh ta còn ân cần đưa cho cô túi giữ ấm: “Trong nhà giam vừa lạnh vừa ẩm, mấy tháng đầu mang thai em phải cực kỳ cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.
”
Ánh mắt Sanh Ca nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh ta, không có ý muốn nhận.
Đôi mắt phượng của Ninh Thừa Húc có ý cười: “Yên tâm, tôi cố ý chọn đồ không độc không hại cho phụ nữ mang thai.
”
Sanh Ca nhận lấy.
Hai người một trước một sau, lặng lẽ lên xe, đi đến nhà giam.
Trong nhà giam nồng nặc mùi máu tươi, độ ẩm cũng rất nặng, Sanh Ca cố nén cảm giác muốn nôn, im lặng đi theo phía sau Ninh Thừa Húc, đi đến một căn phòng giam ở cuối nhà giam.
Cánh cửa sổ nhỏ trên cánh cửa sắt của phòng giam được mở ra.
Cách một cánh cửa, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tự Niên đang bị treo nửa người trên dây thừng, máu chảy đầm đìa.
Cả người Tự Niên đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, hơi thở vô cùng mỏng manh:
“Ninh Thừa Húc, anh thật sự không phải là con người!”
Sanh Ca đỏ bừng cả hốc mắt, vung tay muốn tán anh ta một bạt tai, nhưng bị anh ta vững vàng nắm tay cổ tay cô.
“Đánh vài roi mà thôi, tạm thời còn chưa chết được đâu, nhưng mà, em quan tâm tới tên chó săn bên cạnh Kỷ Ngự Đình còn nhiều hơn cả tôi đấy, thật sự khiến cho lòng tôi chua xót mà!”
Mấy chữ sau cùng, anh ta cắn răng nghiến lợi, ánh mắt phượng kia vô cùng hung ác nham hiểm.
“Em Sanh à, em đừng cho rằng tôi không biết, em còn đang cân nhắc sẽ lấy trộm thuốc vào trước ngày diễn ra hôn lễ, nếu như em không chịu thành thật gả cho tôi, tôi cũng sẽ không giữ đúng lời hứa đâu! Nếu em còn muốn đùa giỡn tôi, axit sunfuric mà Kỷ Ngự Đình hắt tôi năm đó, tôi sẽ cho Tự Niên hai chai, còn có những hình phạt kia nữa, toàn bộ đều sẽ cho cậu ta nếm trải!”
Ninh Thừa Húc nhẹ nhàng buông cổ tay của Sanh Ca ra, anh ta kiêng dè bụng của cô, khó khăn lắm mới có thể kiềm nén cơn giận mà không hất cô ra.
Sanh Ca không nói lời nào mà nhìn về phía Tự Niên đang hấp hối ở trong phòng giam, cô đau đớn đến mức hít thở cũng thấy khó chịu, ngón tay bấu chặt trong lòng bàn tay mới có thể đè nén được cơn giận đang gào thét trong lòng.
Ninh Thừa Húc nói tiếp: “Em muốn giữ đứa bé cũng được, nhưng những ngày này nhất định phải nghiêm túc ngoan ngoãn mà ở yên trong chung cư, đến ngày chúng ta kết hôn cũng không được kiếm chuyện gây sự, sau khi kết thúc hôn lễ, tôi sẽ lập tức thả Tự Niên ra, đưa cậu ta mang thuốc về nước Hoa, lần này tôi nói thật.
”
Sanh Ca mím chặt khóe môi.
Một mình cô để đổi lấy sự bình an của đứa bé trong bụng và