"Cái gì?"
Tên bắt cóc không ngờ rằng cô sẽ đột nhiên hỏi câu hỏi lạc đề này, nhất thời không phản ứng kịp.
"Tôi hỏi, tay nào đánh cô ấy, chân nào đá cô ấy?"
Sanh Ca gằn từng tiếng, cười đến mặt mày méo xệch.
Rõ ràng người phụ nữ trước mặt đang cười rạng rỡ động lòng người, nhưng tên đại ca bọn bắt cóc lại có thể cảm nhận được hơi thở uy hiếp mơ hồ lộ ra trên người cô, tiếp tục dập đầu xin tha, thậm chí làm mấy việc cùng lúc, tự tát vào mặt mình.
"Tôi sai rồi, tôi đáng chết, mỹ nữ! À không! Nữ vương đại nhân, cô tha cho cái mạng chó của tôi đi!"
"Cơ hội cuối cùng."
Sanh Ca nheo mắt lại, vẻ mặt có chút không vui.
"Tay...!tay phải, hai chân đều đá..." Tên bắt cóc run rẩy trả lời.
Sanh Ca đứng dậy, tìm thấy một cây gậy đầy gai từ góc nhà gỗ.
Lộc Hoa biết cô tức giận, không tiến lên ngăn cản.
"A!"
Rất nhanh, tiếng hét đau đớn của tên bắt cóc vang vọng trong căn nhà gỗ.
Phong Ngự Niên lẳng lặng theo dõi toàn bộ quá trình cô tự tay tra tấn người.
Lần trước anh tận mắt nhìn thấy mấy giám đốc của Thịnh Thị bị cô trừng trị thê thảm đến mức nào, nhưng vẫn còn kinh ngạc trước sự dũng mãnh của cô.
Chỉ trong vài phút, bọn bắt cóc đã bị cô đánh cho kêu trời gọi đất, hễ từng chạm vào Chu Tiểu Tình là bị đánh vô cùng thê thảm, không sót chỗ nào.
Thấy cũng tàm tạm rồi, Sênh Ca ném cây gậy đi, vỗ tay: "Dám động vào người của tôi, đây chính là cái giá phải trả."
"Có muốn cho người đánh bọn chúng lần nữa không?"
Lộc Hoa sốt sắng hỏi, sợ công chúa nhỏ nhà mình không đủ nguôi giận.
"Không cần, tay phải và đầu gối của hắn đã gãy nát xương rồi, cả đời này sẽ là một kẻ tàn phế."
Cô lạnh lùng liếc nhìn bốn bịt mặt bị vệ sĩ giữ lại: "Làm tổn thương người của tôi, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần."
Phong Ngự Niên ngẩn ra nhìn cô, cảm thấy cô còn bao che khuyết điểm một cách không ngờ.
"Em thì sao? Giúp người khác xong rồi, bản thân có bị thương không?" Lộc Hoa ánh mắt lo lắng.
“Có chứ, có chứ!” Sanh Ca làm nũng, duỗi tay ra trước mặt anh: “Đánh lâu như vậy, tay em đỏ hết cả lên rồi.”
Lộc Hoa lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng bọc trong lòng bàn tay rồi đưa lên miệng thổi nhẹ.
"Thế nào? Còn đau không?"
Anh nắm tay cô ôn nhu xoa nhẹ vài cái, cưng chiều trong mắt sắp trào ra.
“Anh xoa một lúc sẽ không đau nữa.” Sanh Ca hưởng thụ xoa bóp của anh, tiếp tục làm nũng với anh.
Bộ dạng thân thiết không coi ai ra gì của hai người khiến Phong Ngự Niên không vui, trong đôi mắt đen đầy vẻ tức giận.
Sanh Ca chú ý tới ánh mắt khác thường bên cạnh, quay đầu nhìn anh: "Anh Phong nhàn rỗi như vậy, không bằng quan tâm nhiều hơn đến vị hôn thê của anh đi.
Lần này cô ta động vào người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua, nếu anh bao che cô ta, ngay cả anh tôi cũng sẽ xử lí nốt."
Vẻ tàn nhẫn kia lại trở lại trên gương mặt cô.
Cô cũng không cho anh thời gian để đáp lại, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi căn nhà gỗ, một khắc cũng không muốn ở lại với anh.
Lộc Hoa bố trí vệ sĩ ôm lấy Chu Tiểu Tình đang hôn mê theo sau đi ra ngoài.
Chu Tiểu Tình bị thương nặng, lại bị bọn bắt cóc tiêm thuốc mê, nếu không được đưa đến bệnh viện ngay lập tức, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng.
Sanh Ca cho người đặt cô ngồi trên ghế lái phụ trong chiếc Magotan của mình, điều chỉnh chỗ ngồi thành một độ cong thoải mái rồi lái xe trở về thành phố với tốc độ nhanh nhất.
Lộc Hoa lái xe theo sau, vô cùng lo sợ với tốc độ ngày càng nhanh của cô.
Bệnh viện gần nhất với họ tình cờ lại là bệnh viện nơi Mộ Chỉ Ninh đang nằm viện, tuy rằng Sanh Ca không muốn vào đây nhưng cũng không muốn chậm trễ thời gian, vẫn làm thủ tục nhập viện rồi mời bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm đến chữa trị cho Chu Tiểu Tình.
Sau nhiều giờ cấp cứu, tình trạng của Chu Tiểu Tình đã ổn định hơn.
Tuy rằng trên người cô còn nhiều vết thương nhưng không có vết thương nào nghiêm trọng.
Mặc dù chưa tỉnh do thuốc mê hấp thụ vào cơ thể quá nhiều nhưng chỉ phải nằm viện dưỡng bệnh vài ngày, sau khi cơ thể bình phục có thể xuất viện.
Sanh Ca trông coi bên giường bệnh, cau mày nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô.
"Em định làm gì? Giết ngược trở lại dù