Đêm tối trước bình minh.
Sanh Ca ngồi trong khoang hạng nhất của máy bay, thưởng thức cà phê, rất có tinh thần như trước.
Cô nhìn bên ngoài cửa sổ, chỉ tiếc là ban đêm tối đen như mực ngay cả hình dáng tầng mây cũng khó có thể nhận ra.
Sanh Ca mất hứng thú, đang muốn thu hồi tầm nhìn.
Nhưng lại nhìn thấy được bóng người quen thuộc dưới sự phản chiếu của ô cửa sổ nhỏ.
Người nọ mang kính mát, sau khi liếc mắt nhìn cô lại quay đầu nhé tránh tầm mắt của cô.
Trong lòng cô tăng thêm phòng bị, lặng lẽ nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào mấy vệ sĩ cô mang theo đã mê man, hành khách còn lại cũng đều bất tỉnh.
Rất quái dị, là dấu hiệu nguy hiểm.
Cô đứng dậy, muốn đi đến khoang hành khách khác xem thử, quay người lại thì phát hiện người đàn ông mặc đồ tây dẫn theo mấy người cường tráng đi về phía cô.
Người đàn ông mặc đồ tây chính là người đàn ông đeo kính mát vừa mới liếc mắt nhìn cô.
Xem ra mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, đúng thật là nhắm vào cô.
Sanh Ca dứt khoát đứng yên tại chỗ.
Nếu không thể tránh khỏi, chi bằng trực tiếp đối mặt.
"Cô Sanh Ca, đã lâu không gặp.
"
Người nọ bỏ kính mát xuống, cười với cô: "Đoán rằng cô không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại nhau.
"
"Là anh?"
Sanh Ca nhíu mày.
Lưu Niên đưa tay lên, vẫy tay về phía sau.
Đám người mặc đồ đen nhận được chỉ thị của anh ấy, nhanh chóng bao vây Sanh Ca.
"Tôi nghe nói cô Sanh Ca biết nhu thuật, tài nghệ rất giỏi, nhưng tôi khuyên cô an phận một chút, máy bay này đã bị tôi khống chế, nếu cô phản kháng, tôi không ngại cá chết lưới rách, gây ra rủi ro máy bay, tôi nghĩ cô cũng không hi vọng mấy hành khách này bởi vì cô mà chết.
"
Anh ấy thu hồi nét cười trên mặt, ngồi vào chỗ ngồi nhìn cô lạnh lùng.
"Thật sự rất ngại, nhưng đây là sắp xếp của Boss.
"
"Phong Ngự Niên?" Sanh Ca nhíu mày, nét mặt càng lúc càng lạnh như băng: "Anh ta vậy mà lại bảo anh tới làm các việc như này?"
"Tôi đã sớm nói qua, cô làm ra chuyện khiến người khác căm phẫn với cô Mộ, cô ấy là vị hôn thê của Boss, mạng sống tất cả hành khách bây giờ đều ở trong tay tôi, trừ khi cô thật sự muốn những người vô tội này cùng chết với cô.
"
Sanh Ca cười lạnh, mặt không biến sắc liếc nhìn xung quanh, có ý tìm cơ hội trốn thoát.
"Không thể nghĩ đến anh ta tuyệt tình như vậy, Mộ Chỉ Ninh thật đúng là máu thịt trong tim anh ta.
"
Khóe miệng Sanh Ca châm biếm, vừa nói vừa yên lặng không một tiếng động mà vươn chân móc lấy túi đựng dù nhảy ra dưới chỗ ngồi.
Lưu Niên cũng không có chú ý đến hành động mờ ám của cô, nhưng nhìn trên mặt cô không có chút nào hoảng hốt anh ấy nhíu mày không khách khí nói: "Cô đừng nghĩ đến việc giở trò mờ ám, nếu không sẽ phải là vấn đề một mình cô chết trên máy bay đâu, không tin cô thử xem.
"
Mấy người cường tráng hung ác phía sau anh ấy nhanh chóng ép sát hành khách khác trong cabin, ánh mắt uy hiếp.
Khóe miệng Sanh Ca hiện lên ý cười châm chọc, vớ lấy ly cà phê nóng nổi trên chỗ ngồi, hất về phía Lưu Niên.
"Tôi muốn làm gì, còn không tới lượt anh quyết định.
"
Thừa dịp một đám người bị ly cà phê thu hút sự chú ý, cô đá một cước đá văng cửa cabin, lấy tốc độ nhanh như chớp đeo túi dù nhảy trên lưng, nhảy vào bóng đêm tối đen.
"Mau! Mau ngăn cô ấy! Đừng để cô ấy nhảy khỏi máy bay!"
Chờ khi Lưu Niên ý thức được cô muốn làm gì thì đã không còn kịp rồi.
Anh bước nhanh đến bên cạnh cửa cabin, ngó ra phía ngoài nhìn xung quanh.
Trong bầu trời đêm chỉ có ánh sao dày đặc, hoàn toàn không tìm thấy một chút dấu vết của Sanh Ca.
Cùng lúc đó, trong mảnh trời tối đen, cơ thể Sanh Ca không ngừng rơi xuống, bên tai đều là tiếng gió gào thét.
Cô ngừng thở, chỉ có thể dựa vào cảm giác mở dù nhảy ra.
!
Lưu Niên và đám tay chân khác vẫn vây quanh cửa cabin quan sát bên ngoài, sắc trời quá tối anh ấy không thể đánh giá được độ cao.
"Ngài yên tâm, nhảy xuống từ độ cao như vậy, không có biện