Đột nhiên cô ta bừng tỉnh dậy, cảm thấy may mắn vì lần này Sanh Ca thoát chết, nếu không e là cô ta với Lộc Hoa sẽ không còn khả năng nữa.
Cô ta khó khăn ngồi dậy, trong lòng đang nghĩ xem làm thế nào để cứu vãn mọi chuyện mình đã gây ra.
Sau một hồi nghĩ ngợi, cô ta lấy điện thoại, sau đó gọi cho Lộc Hoa.
Điện thoại cứ mãi vang lên tín hiệu người dùng bận, khoảng thời gian chờ đợi cũng như trở nên dài đằng đẵng.
"Có chuyện gì?"
Giọng điệu mất kiên nhẫn của Lộc Hoa vang lên: "Không có gì thì tôi cúp máy đây.
"
"Đợi đã! Đừng cúp máy! Anh Hoa, em thật sự có chuyện cần tìm đến anh!" Phó Âm cầm chặt điện thoại trong tay, cô ta sợ Lộc Hoa sẽ lập tức cúp máy.
"Nếu cô muốn nhờ tôi nói với tổng giám đốc Phó thả cô ra, vậy thì không cần bàn nữa, còn về chuyện hôn lễ, tôi vẫn đang suy nghĩ.
"
"Không phải, em muốn tìm Sanh Ca, em không có phương thức liên lạc với cô ấy! Anh có thể kêu cô ấy nghe điện thoại được không?" Nói đến cuối, giọng Phó Âm càng lúc càng nhỏ.
"Cô tìm cô ấy? Tôi khuyên cô Phó đây đừng nghĩ cách gọi điện cho Sanh Ca nữa, tôi không để cô có cơ hội làm hại cô ấy nữa đâu.
" Lộc Hoa gằn giọng cảnh cáo.
"Không, là em muốn xin lỗi cô ấy.
" Phó Âm cắn môi: "Làm ơn đưa điện thoại cho cô ấy, anh Hoa à coi như em cầu xin anh.
"
"Xin lỗi?"
Lộc Hoa nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ hiện giờ Phó Âm đang ở thành phố S xa xôi, lại còn bị giam giữ, chắc sẽ không giở trò quỷ gì được, thế nên anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý thỉnh cầu của cô ta.
Anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng phẫu thuật, sau đó mới hé cửa ngó vào trong, thấy Sanh Ca bèn vẫy tay.
Sanh Ca thấy Lộc Mặc vẫn đang chuyên tâm làm phẫu thuật bèn rón rén đi ra ngoài.
"Sao vậy?"
Lộc Hoa đưa điện thoại của mình cho cô: "Phó Âm tìm em.
"
"Tìm em?"
Sanh Ca nghi hoặc cầm điện thoại, cô liếc nhìn màn hình một cái rồi mới nghe: "Làm sao? Cô về nhà rồi còn không biết điều, muốn gọi điện chọc tức tôi hay gì?"
"Không phải, tôi tìm cô là muốn xin lỗi.
"
Giọng điệu Phó Âm không còn kiêu ngạo ngang ngược như trước nữa, nhưng sống trong nhung lụa quen rồi, chắc chắn cô ta cũng không hoàn toàn chịu cúi đầu.
"Chuyện lúc trước là do tôi không đúng, coi như tôi xin lỗi cô, chỉ cần sau này cô không ngăn cản tôi và Lộc Hoa ở bên nhau thì tôi đồng ý chung sống hòa thuận với cô.
"
Sanh Ca không nói gì.
Xem ra lần này Phó Âm thật sự đã biết thân biết phận rồi?
Phó Âm thấy đầu dây bên kia không nói gì, trong lòng cảm thấy có chút trống rỗng, bèn nói tiếp: "Để thể hiện thành ý của mình, chuyện của Mộ Ngôn Tâm, tôi sẽ thay mặt tặng cho cô một món quà.
"
"Tặng quà cho tôi?"
Sanh Ca bật cười: "Được, vậy tôi cực kỳ mong chờ.
"
Thấy Sanh Ca cúp máy trước, Phó Âm cũng không hề tức giận, cô ta lại gọi một cuộc điện thoại khác.
Ngay lập tức, Mộ Chỉ Ninh đang ở bệnh viện nhấc máy nghe.
"Sao rồi? Tìm thấy Mộ Ngôn Tâm chưa?"
"Không cần tìm nữa, bởi vì, cô ta đã chết rồi.
" Phó Âm lạnh lùng đáp.
"Thật sao?" Giọng điệu Mộ Chỉ Ninh vui mừng: "Chắc chắn chưa? Người ở biệt thự Lộc Hoa đúng không? Là cô cho người tận tay giết cô ta sao? Cô ta! "
Phó Âm cắt ngang câu hỏi của Mộ Chỉ Ninh: "Được rồi, cô không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần biết cô ta chết rồi là đủ.
Tôi gọi điện để thông báo cho cô rằng, hợp đồng giữa chúng ta chấm dứt rồi.
"
Mộ Chỉ Ninh hoàn toàn không ngờ Phó Âm lại quyết định nhanh như vậy, cô ta kinh ngạc tới mức trợn tròn mắt.
"Tại sao? Là bởi vì Sanh Ca và Mộ Ngôn Tâm chết rồi hay sao?"
"Không sai, chính là vì chuyện này mà Lộc Hoa muốn từ hôn tôi, cha mẹ tôi đều biết rồi.
" Phó Âm cao giọng: "Hiện giờ ngay cả tôi cũng khó bề tự bảo vệ mình, không rảnh bàn chuyện hợp tác với cô.
Dù sao thì giờ hai người phụ nữ kia đều đã chết, con đường trở thành người thừa kế Mộ thị của cô không còn ai ngáng chân nữa rồi.
"
"Nhưng mà! "
"Không có nhưng nhị gì hết, cứ như vậy đi.
" Phó Âm không thể kiên nhẫn thêm bèn trực tiếp cúp máy.
Mộ Chỉ Ninh vẫn còn muốn nói thêm gì đó, đáp lại cô ta chỉ là một tràng tín hiệu tút tút vô tình.
Cô ta kinh ngạc nhìn lịch sử gọi điện trên màn hình điện thoại, trong vui mừng xen bỗng xen lẫn chút nghi ngờ.
Mặc dù đã giải quyết xong hai người phụ nữ cô ta căm ghét nhất, đương nhiên điều này khiến cô ta rất vui, nhưng phản ứng hôm nay của Phó Âm hơi lạ, không khỏi khiến cô ta hoài nghi.
Mộ Chỉ Ninh cảm thấy Phó Âm của tối nay