Lâm Hoài Sơ nhìn thấy người kia vẫn trưng ra bộ mặt bình tĩnh, thậm chí còn đang có vẻ chế giễu ngược lại cô ta, người ở đây lại tức đến nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm muốn làm cô mất mặt trước tất cả mọi người.
"Được, vậy chúng ta xem thử rốt cuộc ai mới là người bị nhục nhã."
Cô ta nói xong lại lấy điện thoại ra gọi cho một người bạn nước ngoài, sau khi liên lạc được với người kia cũng đã lấy được số điện thoại của Sakuragi Rin.
Sau đó dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cô ta trực tiếp bấm gọi cho Sakuragi Rin, còn bật chế độ loa ngoài.
Tút tút tút...
Tiếng chuông kéo dài từng hồi nhưng khiến tất cả mọi người ở đó ngừng thở, bầu không khí hiện tại vô cùng hồi hộp và nặng nề.
Lâm Hoài Sơ hất ánh mắt đắc thắng nhìn về phía Sanh Ca: "Nếu như bây giờ cô chịu thừa nhận chiêu thức nhu thuật đó là cô ăn cắp, sau đó xin lỗi tất cả mọi người ở đây nói mình là một kẻ lừa đảo, vậy tôi có thể xem xét mà bỏ qua cho cô."
Cô ta ngừng một chút, đắc ý lắc lư điện thoại trên tay: "Cô chỉ còn mấy giây để suy nghĩ thôi, nhất định là bây giờ trong lòng đang sợ hãi rồi chứ gì?"
Sanh Ca hé môi cười, cũng không nói gì, tiếp tục nhìn người kia với ánh mắt như đang xem chú hề diễn kịch.
Lâm Hoài Sơ rất ghét ánh mắt đó của cô, nhưng ngặt nỗi lại đang ở trước mặt mọi người, có cả Lộc Hoa, cho nên cô ta cũng không dám nói gì quá khích.
Lòng chỉ thầm hạ quyết tâm đợi sau khi ván đã đóng thuyền rồi, vào lúc Sanh Ca không kịp trở mình nữa sẽ móc hai mắt của con khốn đó ra, xem cô có thể còn tiếp tục kiêu căng mà nhìn mình chằm chằm mình nữa hay không.
Trong lúc Lâm Hoài Sơ đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại bỗng ngừng, ngay sau đó là giọng nói của một bà lão hơn năm mươi tuổi vang lên.
"Ai đó?"
Lần đầu tiên Lâm Hoài Sơ được nói chuyện với một nhân vật tầm cỡ trong giới võ thuật là Sakuragi Rin, cho nên tim cũng thoáng nhảy dựng.
Cô ta cố gắng dằn cơn kích động trong lòng xuống, lễ phép hỏi: "Bậc thầy Sakuragi, xin lỗi vì đã gọi điện làm phiền bà, nhưng thật sự là vì phát hiện có người giả danh là học trò của bà, người đó bị bắt rồi mà còn không chịu thừa nhận, cho nên chỉ có thể gọi điện cho bà để kiểm chứng."
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, ngay sau đó lại có vẻ mất kiên nhẫn mà nói: "Tôi chỉ có một người học trò là Lâm Vũ Giới."
"Vâng vâng vâng, tôi biết rồi.
Nhưng mà chiêu thức cô gái này dùng hầu như là y hệt chiêu thức của bà, tôi nghi ngờ cô ta lén học võ thuật của bà..."
Sakuragi Rin có hơi tức tối: "Còn có chuyện đó sao, dám giả mạo là học trò của tôi, còn học lỏm chiêu thức của tôi, quả đúng là vô liêm sỉ cực hạn!"
Nói tới đây, toàn hội trường gần như đều hiểu ra chân tướng rồi.
Đây chính là những gì mà đích thân Sakuragi Rin nói.
Trước đó rõ ràng còn có một vài vị khách khứa không ngừng khen ngợi Sanh Ca, vào lúc này đều tức giận nhìn về phía cô, hận không thể dùng ánh mắt mà nhìn chết người kia được.
Vẻ đắc ý trong mắt Lâm Hoài Sơ đều sắp tràn ra ngoài cả rồi.
Cô ta hất cằm rất cao, dáng vẻ vô cùng thư thái.
"Cô nghe thấy rồi đó, bậc thầy Sakuragi chính miệng thừa nhận không có học trò là cô, cô có còn liêm sỉ không vậy hả? Chọc tức một bậc thầy danh tiếng lẫy lừng như thế, tôi xem cô sẽ chết như nào cho biết!"
Lộc Hoa nhíu mày, đang lúc muốn lên tiếng lại bị Sanh Ca ở sau nắm cổ tay.
Cô đi tới trước một bước, khóe môi khẽ cong: "Tôi chưa từng nói bản thân mình là học trò của Sakuragi, làm gì có chuyện nhục nhã hay không chứ?"
Lâm Hoài Sơ sửng sốt.
Bậc thầy Mộc Thương cũng lúng túng, hình như vừa rồi là do ông ta tự nhắc tới...!Chứ bản thân Sanh Ca quả thật là không có thừa nhận.
Nhưng mà cô cũng không có phản đối.
Như vậy không phải là cố ý muốn gây cho người khác hiểu lầm đó sao?
Câu nói này của Sanh Ca không khiến toàn trường hài lòng, ngược lại còn chán ghét cô thêm.
Lâm Hoài Sơ hừ lạnh: "Nhưng mà cô học lén nhu thuật của bà ấy, chuyện này cô giải thích như thế nào?"
Sanh Ca che miệng, cười đến sáng lạn: "Cô thật sự chắc ăn là tôi học lén Sakuragi, chứ không phải là bà ấy học tôi à?"
Lời này vừa nói ra đã khiến toàn bộ hội trường xôn xao, tiếng mắng chửi cô cũng càng lúc càng kịch liệt.
"Trời ạ, sao cô ta lại dám nói vậy chứ? Ai cho cô ta cái dũng khí mà phách lối vậy hả? Lương Tĩnh Như à?"
"Còn dám gọi cả tên của bậc thầy Sakuragi trống không như thế, thật sự đúng là vô giáo dục, uổng cho trời ban có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy."
Mộc Thương nghe xong cũng liên tục lắc đầu, thầm than Sanh Ca đúng là hết thuốc chữa rồi.
Lâm Hoài Sơ bị mấy lời nói ngông cuồng đó của Sanh Ca chọc cười.
"Được, vậy hôm nay tôi sẽ để cô chết được nhắm mắt, cũng sẽ không thể trở