Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro và đeo cặp kính đứng phía trước hỏi Phong Ngự Niên: “Anh bạn, chúng tôi đều đang đi du lịch, kết quả bởi vì lạc đường nên mấy ngày rồi vẫn chưa ra khỏi được đây, hành lý cũng mất, chúng tôi sắp đói chết rồi, anh có biết cách ra khỏi ngọn núi này không?”
Phong Ngự Niên không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông, đôi mắt anh đen láy, sâu thẳm, không nhìn ra là đang nghĩ gì.
Người đàn ông lại nhìn bọn đàn em đứng phía sau anh rồi tiếp tục lôi kéo làm quen.
“Anh bạn, có vẻ các anh cũng chuẩn bị ra khỏi núi, hay là chúng ta đi cùng nhau? Như vậy cũng tốt có thêm người chăm sóc?”
So với sự nhiệt tình của người đàn ông này, Phong Ngư Niên lại tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.
Anh liếc nhìn bảy tám người đàn ông phía sau người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ caro.
Anh vốn xuất thân trong quân đội vì vậy theo bản năng anh rất cảnh giác đối với người lạ vừa xuất hiện đột ngột.
Đám người này nói rằng bọn họ đi du lịch còn bị mất cả hành lý, nhưng vết bẩn trên quần áo bọn họ rất mới, không giống bộ dạng mấy ngày chưa tắm rửa thay quần áo, mà giống như cố tình làm bẩn lên vậy.
Mặc dù bọn họ trông lảo đảo, phải đỡ nhau, nhưng ánh mắt của mỗi người đều rất sáng, căn bản không giống dáng vẻ nhịn đói mấy ngày.
Anh nhướn mày, vẻ mặt sa sầm.
Đám người này rất bất thường.
Đàn em đứng bên cạnh nhanh chóng chú ý đến sắc mặt của anh, cũng bắt đầu phòng bị.
Phong Ngự Niên nhếch miệng cười đáp: “Không cần kết bạn đâu, không thuận đường.
”
Anh quay đầu định rời đi.
“Vậy anh bạn muốn đi đâu thế? Đi một chuyến mọi người kết bạn với nhau cũng tốt.
”
Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ caro vẫn nhiệt tình như cũ, tiến lên phía trước muốn vỗ vai anh.
Nhưng chưa kịp chạm vào, tay gã ta đã bị Phong Ngự Niên nắm chặt.
Bầu không khí hai bên đột nhiên trở nên bất thường.
Một tay Phong Ngự Niên giữ chặt gã ta, tay còn lại thò vào túi áo gã ta.
Người đàn ông cảnh giác giữ chặt nhưng cán dao mới toanh vẫn lộ ra ngoài.
Phong Ngự Niên chế nhạo, đôi mắt anh lạnh lùng: “Con dao mới như thế này e rằng không phải chỉ để đi du lịch, ai phái các người tới đây?”
Thấy đã bị phát hiện người đàn ông không giả vờ nữa, khuôn mặt gã ta nham hiểm.
“Nếu mày đã đến thì đừng nghĩ tới chuyện sống mà trở về.
”
Nói xong, gã ta rút con dao ra hung ác đâm về phía Phong Ngự niên.
Phong Ngự niên nhanh tay nhanh mắt né sang một bên, cả hai nhanh chóng lao vào vật lộn với nhau.
Những người khác thấy vậy cũng lao vào.
Hai nhóm người đánh nhau ở đó, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Lý Phi trở về, sau khi vất vả ổn định lại cảm xúc bà ta đi tới công ty, còn gọi cả Lâm Hoài Sơ đến.
Lâm Hoài Sơ vừa đi đến cửa phòng làm việc của chủ tịch thì có một ly cà phê đột nhiên rơi xuống bên cạnh chân cô ta.
Lúc đến cô ta đã nghe nói về chuyện Phong Thị thất bại trong vụ cạnh tranh đấu thầu, vì vậy cô ta mỉm cười đi ra phía sau Lý phi, thân mật giúp bà ta xoa bóp thái dương.
“Tức giận thì tức giận, nhưng tức giận rồi hại sức khoẻ thì không đáng đâu.
”
Lý Phi đau đầu nhắm mắt vừa tận hưởng xoa bóp vừa khôi phục lại tâm trạng.
Lâm Hoài Sơ tiếp tục nói: “Con đã điều tra về bất động sản An Lâm đó rồi, đó vốn là một công ty nhỏ trên bờ vực phá sản, nhưng mấy ngày trước không biết vì sao đột nhiên chết đi sống lại, lần này không giành được đấu thầu vùng ngoại thành Tây Thành, phía sau chắc chắn không đơn giản như vậy.
”
Lý Phi mở mắt, nắm lấy tay cô ta một cách âu yếm.
“Vậy chuyện này phải nhờ con hao tổn tâm sức rồi, tra ra người chủ đứng đằng sau công ty bất động sản này, có thể đưa ra một mức lương cao hơn để cô ta vào Phong Thị, chỉ cần cô ta giao ra mảnh đất vùng ngoại thành Tây Thành.
”
Lâm Hoài Sơ nhíu mày: “Nhưng mà cô à, người ta đang là chủ của một công ty, sao có thể bằng lòng đến Phong Thị làm việc chứ.
”
Lý Phi im lặng.
“Nếu không có ích cho Phong Thị vậy thì đuổi cô ta và cả công ty ra khỏi thành phố Phương.
”
“Vâng thưa cô, nhưng…” Lâm Hoài Sơ đột nhiên dừng lại, vẻ mặt phức tạp.
“Sao thế?”
“Bây giờ địa vị của con ở Phong Thị còn quá thấp, rất nhiều người không tin tưởng và nghe theo con, cứ tiếp tục như vậy, e là con không giúp được gì nhiều cho cô.
”
Lý Phi hào phóng khoát tay, không hề keo kiệt: “Con muốn bộ phận