Vì nắm chặt tấm ga trải giường nên các khớp ngón tay của cô ấy trắng bệch.
Rõ ràng là cô ấy rất sợ anh ấy thừa nhận, tuy nhiên trong lòng vẫn còn một tia hi vọng.
Nhưng lần này Lộc Mặc không nói gì, lạnh lùng bỏ tay cô ấy ra, không quay đầu lại đẩy cửa đi ra ngoài.
Vân Mỹ và Sanh Ca đang ngồi nói chuyện trên ghế sô pha ở bên ngoài, thấy Lộc Mặc bước ra với vẻ mặt đáng sợ thì sợ hết hồn.
Vân Mỹ hỏi trước: “Cậu hai….
Sao vậy?”
Lộc Mặc không nhìn bà ta mà đi thẳng đến chỗ Sanh Ca: “Rõ ràng là em biết cô ta giả bị bệnh.
”
Như thế này….
là giận thật rồi sao?
Đây là lần đầu tiên Sanh Ca thấy anh hai có vẻ mặt như vậy với mình.
Cô chột dạ chớp mắt: “Em…”
Lộc Mặc không cho cô cơ hội giải thích, đi thẳng xuống lầu.
Sanh Ca đang muốn đuổi theo thì bị Vân Mỹ kéo lại đi xem tình hình của Mộ Ngôn Tâm trong phòng bệnh.
Khoé mắt Mộ Ngôn Tâm đỏ hoe, giống như vừa mới khóc, cảm xúc cũng không tốt.
Vân Mỹ chạy đến bên cô ấy với vẻ mặt buồn bã: “Con gái ngoan, mẹ đã khuyên con rồi, Lộc Mặc quá lạnh lùng, nó sẽ không thích con đâu, con lại cứ muốn thử, lần này chịu tổn thương rồi đúng không!”
Mộ Ngôn Tâm cắn môi không nói gì.
Vân Mỹ biết cô ấy luôn rất cứng đầu, chuyện cô ấy đã quyết định thì có khuyên thế nào cũng không được, bà ta chỉ đành quay đầu lại nhờ Sanh Ca.
“Sanh Ca à, nể tình quan hệ của chúng ta, cô giúp đỡ Ngôn Tâm nhé, cô đã có thể gọi Lộc Mặc đến thành phố Phương chắc chắn cũng có cách để cậu ấy ở lại thành phố Phương.
”
Sanh Ca lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Không có tác dụng gì đâu, anh ấy là một người rất có nguyên tắc, không thích là không thích, ai khuyên cũng không ích gì.
”
Có lẽ lời này có chút không nể mặt Mộ Ngôn Tâm nhưng Sanh Ca cũng không có cách nào khác nên chỉ đành nói thẳng.
Đau dài không bằng đau ngắn, Mộ Ngôn Tâm chỉ có thể dựa vào bản thân, sớm nghĩ thấu đáo.
Vân Mỹ thất vọng thở dài.
Sanh Ca thấy cảnh tượng đau lòng như thế này mà bản thân không giúp được gì nên quay đầu định rời đi.
“Sanh Ca!”
Mộ Ngôn Tâm gọi cô, hỏi một cách không chắc chắn: “Cô sẽ là tình địch của tôi sao?”
Vân Mỹ sợ hãi rùng mình, kết cục của Mộ Chỉ Ninh vẫn còn rành rành trước mắt, bà ta không dám động đậy…
Sanh Ca đứng lặng ở đó vài giây.
Không giải thích cũng không quay đầu lại, đi thẳng rời khỏi nhà họ Mộ.
Đi ra khỏi biệt thự nhà họ Mộ, xe của anh ba Lộc Hoa đã dừng ở bên đường đợi cô.
Cô đi thẳng tới đó, mở cửa xe ngồi vào phía sau.
Lộc Hoa thấy sắc mặt cô rất nghiêm trọng, anh ấy dịu dàng xoa đầu cô.
“Sao thế? Ai đắc tội với công chúa nhỏ của anh sao?”
Sanh Ca rất buồn: “Em đắc tội với anh hai rồi.
”
Lộc Hoa cười ha ha: “Con bé ngốc, trong chuyện này em không sai, mấy năm nay anh ấy chỉ biết chú tâm vào nghiên cứu y học, không tiếp xúc với người phụ nữ nào, cha mắng anh ấy không biết bao nhiêu lần, xem ra anh ấy vẫn nghe lời của em nhất.
”
“Nhưng anh ấy giận rồi…”
Lộc Hoa lắc đầu: “Em không hiểu anh ấy, nhìn anh ấy có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra là anh ấy xấu hổ, dù sao thì em đừng lo chuyện này nữa, nếu như anh ấy và Mộ Ngôn Tâm thực sự có duyên phận thì kiểu gì cũng sẽ đến được với nhau thôi.
”
Sanh Ca cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Dường như Lộc Hoa chợt nghĩ ra gì đó, vẻ mặt anh ấy dần trở nên nghiêm túc.
“Nhóc, có chuyện này anh ba đã nghiêm túc suy nghĩ nhưng cảm thấy vẫn nên nói với em…”
Sanh Ca nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy, cô cũng nghiêm túc theo.
“Là chuyện liên quan đến… chồng cũ của em.
”
Phong Ngự Niên?
Không phải anh ta mất tích rồi sao? Cô đã cử Lục Lạc Đen toàn lực điều tra nhưng vẫn không thể tra ra anh ta đi đâu, chỉ biết anh ta đã mất tích trước ngày diễn ra họp báo của Mộ Chỉ Ninh.
Sanh Ca nghi ngờ hỏi: “Anh tìm anh ta?”
Lộc Hoa gật đầu.
“Anh cả đã điều tra ra anh ta đang ở dãy núi trên địa phận thành phố Phương và thành phố Lâm.
”
À, anh cả nắm rõ cả ngoài sáng lẫn trong tối, quả thực mạng lưới tin tức nhanh hơn Lục Lạc Đen, anh ấy có thể điều tra ra cũng không có gì kì lạ.
Nhưng…
“Anh ta đi tới đó làm gì?”
Lộc Hoa không nói gì, dường như có gì đó khó nói.
Sanh Ca kết nối tất cả các manh mối và sự kiện quan trọng trong thời gian đó lại với nhau.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng cô mỉm cười lắc đầu.
“Chắc không phải anh ta tưởng em đã chết nên đi đến đó tìm thi thể của em đấy chứ? Coi như em có chết thật, chẳng nhẽ đến cả thi thể của em anh ta cũng không buông tha sao?”
Lộc Hoa nghẹn