Qua ngày Nhà giáo thì trường học lại trở về như cũ, học sinh thì chăm chỉ học hành, giáo viên thì hết mình dạy học, dường như không có sóng gió gì cả.
Chớp mắt đã qua một tháng, trong một tháng này Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đều tuân thủ rất tốt thỏa thuận của hai người.
Bữa trưa và bữa tối đều do Phùng Liễu tự tay xuống bếp nấu, có đôi khi hai người bận thì sẽ ra ngoài ăn cơm.
Đồng thời Lạc Vân Sam cũng làm tốt việc lái xe của mình để đưa đón Phùng Liễu đi làm, dần dần Phùng Liễu cũng hình thành thói quen được nàng đưa đón.
Sau một thời gian dài, Lạc Vân Sam cũng trở nên quen thuộc với các giáo viên trong văn phòng tổ khoa học tự nhiên của khối 11, nàng cũng đoán được kha khá tình hình trong trường học theo cách tiếp cận này.
Hiện tại người phụ trách khối 11 của Nhất Trung là phó hiệu trưởng, giống như chủ nhiệm khối là Đỗ Nhược mới được chuyển tới đây bốn năm trước.
Vị hiệu trưởng Trần khi nàng còn học ở đây thì đã được thăng chức vào Phòng giáo dục của thành phố, hiệu trưởng đương nhiệm bây giờ lại là cựu phó hiệu trưởng có kinh nghiệm lâu năm.
Hiệu trưởng mới là người chú trọng vào công việc thực tế, so với những hoạt động không cần thiết thì hiệu trưởng coi trọng cải thiện bầu không khí học tập hơn, từ khi nhậm chức ông đã đẩy mạnh và phát triển nhiều phương pháp giáo dục mới.
Thay đổi rõ ràng nhất chính là từng giáo viên chủ nhiệm lớp phải tổng kết ít nhất mỗi tuần một lần, lớp cuối cấp thì phải làm thường xuyên hơn, mỗi tuần phải họp hai buổi để đặt ra quy định cho tiến độ ôn tập và cải thiện phương pháp ôn tập.
Kế hoạch này đối với giáo viên khác mà nói thì không có gì, thế nhưng đối với chủ nhiệm lớp thì đúng là quá nhiều việc.
Rất may là hiệu trưởng cũng rất quan tâm tới lợi ích của giáo viên, ông đưa ra các mức tiền thưởng khác nhau cho giáo viên chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp 12 và chủ nhiệm có học sinh đỗ vào trường đại học trọng điểm sẽ có mức tiền thưởng cao nhất.
Sau tháng chín, nhiệt độ trong tháng mười dần dần giảm đi, cả thầy và trò trong trường đều mong chờ ngày Quốc khánh đang tới gần.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài 5 ngày là một tin tức tốt đối với học sinh lớp 10 và lớp 11.
- Liễu Liễu, Quốc khánh này em có muốn đi ra nước ngoài chơi một chút không?
Trong ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, Đỗ Nhược và Phùng Liễu đi dạo với nhau.
Phùng Liễu khẽ nhíu mày, cô hỏi.
- Ra nước ngoài chơi sao?
- Ừ, ngày Quốc khánh thì mấy chỗ vui chơi trong nước sẽ rất đông người, chi bằng trực tiếp ra nước ngoài nghỉ ngơi ngắm cảnh còn hơn.
Đỗ Nhược đáp.
Phùng Liễu gật đầu, lời của Đỗ Nhược nói cũng đúng, nếu như không muốn bị chen chúc trong ngày Quốc khánh thì có thể ra nước ngoài, nhưng lại không thể chọn mấy quốc gia quá gần.
- Chị định đi nước nào thế?
Phùng Liễu hỏi, trong lòng cô cũng đồng ý với đề nghị của Đỗ Nhược.
- Chắc là Bắc Âu đi, ngày đầu tiên đi chơi rồi ba ngày sau về là vừa,
Đỗ Nhược nói về kế hoạch của mình.
- Có thể chờ em hỏi Vân Sam có đi hay không được không?
- Ái chà, có cô Lạc ở cạnh một cái là em đã không giống trước rồi, một câu là Vân Sam hai câu cũng là Vân Sam.
Đỗ Nhược trêu cô.
- Tôi thấy các em còn cùng đi cùng về phải không nhỉ?
Đỗ Nhược cũng không biết quá nhiều về Lạc Vân Sam, Đỗ Nhược chỉ biết Lạc Vân Sam là học sinh cũ của Phùng Liễu qua lời kể của cô, đặc biệt là Lạc Vân Sam chỉ tới đây ba tháng.
Là một người có kinh nghiệm nên Đỗ Nhược biết nguyên sâu xa ở đây, nếu như không thông qua hiệu trưởng thì chắc chắn không có ai có thể người vào khối 12.
Hiệu trưởng trước kia của Nhất Trung bây giờ đã là người có tầm ảnh hưởng trong Phòng giáo dục của thành phố, nếu Lạc Vân Sam có liên quan tới bên kia thì tại sao lại ở đây làm một giáo viên mỹ thuật không có tiếng nói chứ.
- Vâng, em và Vân Sam ở gần nhau.
Phùng Liễu giải thích.
- Chủ nhiệm Đỗ, chị không phát hiện là buổi trưa gần đây em đều về nhà nghỉ trưa hay sao?
Đỗ Nhược nhướng mày, đầu năm học cô bận nhiều việc, hơn hết là mấy lần cô đề nghị đi ăn cơm cùng Phùng Liễu thì đều bị từ chối.
- Hóa ra cuộc sống của em gần đây cũng tốt quá nhỉ.
Phùng Liễu cười nói,
- Cũng thường thôi ạ, vẫn còn kém chủ nhiệm Đỗ nghỉ ngơi một mình một phòng mà.
Đỗ Nhược và Phùng Liễu nói chuyện vài câu, cô thuận miệng hỏi một chút quan hệ giữa Lạc Vân Sam và Phùng Liễu.
- Thời gian em đi làm với tan làm cũng không giống nàng vậy mà nàng lại đồng ý đưa đón em mỗi ngày sao?
Đỗ Nhược có chút không ngờ hỏi lại cô.
Bây giờ Phùng Liễu là chủ nhiệm lớp, dựa theo quy định của trường học thì phải 6 giờ chiều mới có thể ra về, đợi đến lúc kết thúc tiết tự học của học sinh cũng là 8 giờ kém rồi, cho nên giờ giấc này của nàng so với giáo viên phụ khác không hề giống nhau.
- Vân Sam cũng quen với chuyện này rồi, sau khi nàng đưa em tới trường học thì nàng thường đi rèn luyện thân thể ở sân thể dục.
Phùng Liễu suy tư một chút mới trả lời cô.
- Hôm nào mà không đi tập thì nàng vào văn phòng đợi em, có khi còn giúp em sửa bài, chấm bài cho học sinh với làm vài việc khác nữa.
- Hai người cứ thế sao?
Đỗ Nhược hơi híp mắt lại, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu thân thiết đến mức đấy cơ à?
- Vâng, còn em sẽ nấu cơm trưa và cơm tối cho nàng coi như trả lộ phí đi đường.
Phùng Liễu rất tín nhiệm Đỗ Nhược, cô nói hết những chuyện gần đây của mình cho Đỗ Nhược nghe.
Đỗ Nhược càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, cô nghĩ thái độ Lạc Vân Sam đối xử với