Hiệu suất làm việc của Từ Bân rất cao nên cô ấy cũng không để Lạc Vân Sam đợi lâu, khoảng một tuần là đã có tin tức lãnh đạo của Sở giáo dục tới trường kiểm tra.
Lãnh đạo của Sở cũng không phải là người rảnh rỗi, hơn nữa từ đợt kiểm tra lần trước tới bây giờ chưa được ba tháng, tin tức này khiến một vài người cảm thấy quá kỳ lạ.
Có thanh tra tới thị sát nên tất nhiên trường học cũng phải trở nên nghiêm khắc hơn, kỷ luật vốn đã nghiêm ngặt nay lại càng chặt chẽ hơn.
Điều thú vị chính là khi Ngô Thuần nghe được tin này thì anh ta lại nảy ra vài ý tưởng nhỏ, thầy Ngô cố tình phóng đại chuyện Lạc Vân Sam nuôi mèo ở trong văn phòng, anh ta muốn nhân cơ hội này khiến Lạc Vân Sam bị phạt.
Hành động của Ngô Thuần đã thành công làm cho ban giám hiệu chú ý tới Lạc Vân Sam, tuy nhiên ban giám hiệu cũng đã biết chuyện này nên hình tượng Ngô Thuần trong lòng bọn họ cũng đã thay đổi, cho dù anh ta có cố ý ám chỉ thì bọn họ cũng sẽ không để ý.
Thanh tra của Sở giáo dục tới đúng như dự tính, người phụ trách lần này chính là nguyên hiệu trưởng của Nhất Trung -Trần Minh Huy.
Trần Minh Huy cũng từng làm việc ở Nhất Trung một thời gian, khi ông nghe tin có người báo một giáo viên ở đó có vấn đề liền tự mình nhận việc thanh tra Nhất Trung.
- Mời Sở trưởng (*) đợi một chút, tôi đi mời Ngô Thuần đây.
Hiệu trưởng của Nhất Trung cũng quen biết với Trần Minh Huy, sau khi xác định được mục đích của ông tới đây thì lập tức gọi Ngô Thuần tới.
Ngô Thuần bị gọi tới cũng vô cùng ngạc nhiên, anh ta không biết gần đây mình đã làm ra chuyện gì, tại sao hiệu trưởng lại tìm tới anh ta đây?
- Chào giám đốc (**), chào hiệu trưởng.
(*) và (**): "Sở trưởng" và "giám đốc" ở đây đều chỉ người đứng đầu của Sở giáo dục là Trần Minh Huy, theo cơ cấu thì phải gọi là Giám đốc Sở nhưng mình tham khảo thì có vài nơi gọi là Sở trưởng nên để vậy cho đỡ bị lặp từ nhé.
Hiệu trưởng Nhất Trung nhìn Ngô Thuần rồi nhíu mày một cái, sau đó ông hỏi thẳng anh ta.
- Ngô Thuần, có người tố cáo tác phong làm việc của anh có vấn đề, bây giờ anh nhanh chóng giải trình vấn đề cho chúng tôi thì chúng tôi còn có thể khoan hồng cho anh.
Ngô Thuần bày ra vẻ mặt vô tội đáp.
- Tại sao tác phong của tôi lại có vấn đề chứ? Gần đây tôi không có làm sai việc gì cả.
Trần Minh Huy ngồi một bên bình tĩnh uống trà, bây giờ ông đã là Phó giám đốc của Sở giáo dục, những chuyện này ông đã nhìn thấy nhiều rồi.
- Anh nhìn kỹ những thứ này đi.
Hiệu trưởng ngồi trên ghế đưa cho anh ta một tập tài liệu.
- Đây chỉ là một phần thôi, những cái khác anh tự khai báo hay là chờ Sở trưởng điều tra đây, anh chọn đi!
Sau khi Ngô Thuần nhìn thái độ của hiệu trưởng và Trần Minh Huy lại bắt đầu có chút hoảng hốt, anh ta vươn tay lấy tài liệu.
Đọc đến nội dung trong tài liệu thì sắc mặt Ngô Thuần liền tái đi.
- Hiệu trưởng, đây đều là vu khống!
Lời đầu tiên mà Ngô Thuần thốt lên chính là kêu oan.
- Những chuyện này đã qua từ lâu rồi, là do nữ sinh đó giá học cho tôi nên mới có những thứ này.
Trần Minh Huy không nghe nổi nữa, ông liếc nhìn Ngô Thuần rồi nói.
- Sự việc lúc ấy là thật như anh nói sao? Có cần chúng tôi liên lạc với nữ sinh kia hay không?
Ngô Thuần làm sao dám nói lại Trần Minh Huy, nhưng anh ta vẫn một mực khẳng định mình là người bị hãm hại.
Ngô Thuần nghĩ chuyện lúc đó đã xảy ra rất lâu, cho dù có tìm được đương sự cũng chẳng có chứng cứ gì có thể buộc tội anh ta.
- Thẳng thắn sẽ được khoan hồng nếu anh không hợp tác sẽ bị xử phạt theo đúng chế tài pháp luật, tôi cho anh cơ hội cuối cùng.
Trần Minh Huy cũng không buồn nói nhiều với Ngô Thuần, ông chỉ thản nhiên nói ra một câu này.
Sắc mặt Ngô Thuần trắng bệch, anh ta do dự một lúc nhưng sống chết vẫn chắc chắn là lúc đó anh ta không làm gì.
Trần Minh Huy liếc hiệu hiệu trưởng, ông ra hiệu cho hiệu trưởng rằng có thể tự mình ra quyết định.
Hiệu trưởng bất lực nhìn Ngô Thuần.
- Ngô Thuần, từ nay anh tạm thời dừng tất cả công việc tại trường học để phối hợp với tổ điều tra đi.
- Hiệu trưởng, tôi thật sự bị oan mà!
Ngô Thuần cắn răng, anh ta vẫn cố chối tới cùng.
- Có phải oan uổng hay không thì sau này cũng sẽ có đáp án thôi, nếu anh trong sạch tôi sẽ không vu oan cho anh, còn nếu như anh thật sự có vấn đề thì anh cũng đừng trách tôi không cho anh cơ hội.
Hiệu trưởng lạnh lùng nói.
Sau cuộc gặp này, Ngô Thuần lập tức biến thành sâu mọt trước mặt tất cả mọi người trong trường học, anh ta hủy hoại bản thân lại còn làm xấu danh tiếng của nhà trường.
Hiệu trưởng biết lần này Trần Minh Huy tới thì phần lớn chuyện này là thật rồi, những tư liệu kia chắc chắn cũng không phải giả.
- Hiệu trưởng, nhất định là có người cố ý vu oan cho tôi!
Ngô Thuần lắc đầu nguầy nguậy, anh ta muốn tìm một nơi để bấu víu, để thoát thân.
Cuối cùng anh ta lại chọn cách cá chết lưới rách để lôi Lạc Vân Sam vào, anh ta muốn dời sự chú ý của Trần Minh Huy và hiệu trưởng lên người nàng.
- Gần đây Lạc Vân Sam cũng làm việc rất quái đản, tôi nói vài câu khiến nàng ghi hận nên chắc chắn là nàng muốn báo thù tôi, hai người đừng tin lời nàng mà buộc tôi, đừng để bị tiểu nhân che mắt.
Bộ dạng này của Ngô Thuần như là khuyên bảo hai người đừng để bị lừa, nhưng anh ta không biết rằng trong mắt hai người đó thì anh ta chỉ đang làm trò hề mà thôi.
- Lạc Vân Sam hả?
Hiệu trưởng híp mắt hỏi.
"Đây không phải là giáo viên mới tới à?"
- Đúng, chính là Lạc Vân Sam, nàng không chỉ hay về muộn mà còn nuôi mèo trong văn phòng, nàng không coi quy định của trường học ra gì!
Ngô Thuần thấy