Lúc này trong văn phòng không lớn của Đỗ Nhược có tổng cộng bốn người, không khí không quá tốt nhưng cũng không tệ lắm.
Hai người nhà Trần Hạo tới là bố của cậu và thư ký của anh ta, mẹ Trần không tới vì lần trước đã gần như "xé rách da mặt" với Đỗ Nhược.
Bố của Trần Hạo là người kinh doanh, lời nói cũng có chút ôn hòa, trông như thể người cường ngạnh yêu cầu Phùng Liễu ra gặp mặt không phải anh ta.
- Chủ nhiệm Đỗ, tôi rất xin lỗi khi tới đây làm phiền các cô, tôi hy vọng cô và cô Phùng sẽ giúp Trần Hạo nhà tôi một chút.
Bố Trần Hạo nói, tư thế của anh ta như người bề trên nhìn xuống, giọng điệu nghe như đang ra lệnh cho các cô.
- Chuyện của Trần Hạo chúng tôi không còn gì để nói thì nên giúp thế nào đây.
Đỗ Nhược lạnh mặt, nếu vừa rồi không có học sinh ở đó thì cô đã không thèm để ý tới người này.
"Tới tìm tôi còn chưa tính lại còn tới cửa 11-5 tìm Phùng Liễu, đúng là đáng ghét.
"
- Lời này của chủ nhiệm Đỗ có chút làm tổn thương người khác, dù sao Trần Hạo cũng từng là học sinh của Nhất Trung, nếu truyền ra chuyện không thốt thì danh dự của cô Phùng và trường học cũng bị ảnh hưởng.
Bố Trần nhàn nhàn nói, bộ dạng như nắm chắc phần thắng.
Anh ta đã nói qua với hiệu trưởng, chỉ cần thuyết phục được hai người này thì hiệu trưởng sẽ đồng ý ra thông báo chính thức.
- Không biết anh Trần có ý gì?
Đỗ Nhược nhíu mày, Trần Hạo đã không còn là học sinh của Nhất Trung sao lại liên lụy tới đây được.
- Trần Hạo nhà tôi học ở Nhị Trung nhận được vài lời chửi bới, tôi muốn chủ nhiệm Đỗ và cô Phùng đây cùng nhau hỗ trợ làm sáng tỏ một chút.
- Chửi bới sao?
Đỗ Nhược buồn cười, cô ngăn Phùng Liễu nói chuyện.
- Nếu anh Trần đã nói vậy thì tôi cũng không muốn vòng vo, chuyện này chắc chắn không có khả năng!
- Tôi không cần biết anh đã thuyết phục hiệu trưởng như thế nào, nhưng tôi thì chắc chắn không được.
truyện ngôn tình
Đỗ Nhược không phải quả hồng mềm, cô cũng không phải người dễ mềm lòng với học sinh như Phùng Liễu, cô sẽ không để mình chịu ấm ức vì học sinh.
- Chuyện của Trần Hạo chúng tôi đã nghe qua một chút, đó chẳng qua chỉ là phơi bày những chuyện em ấy từng làm mà thôi.
Đỗ Nhược lạnh lùng nói.
- Trường học chúng tôi không xử phạt em ấy đã rộng lượng lắm rồi, nếu muốn chúng tôi dối lòng đi thanh minh thì xin lỗi, anh Trần nên về nhà đi ngủ đi.
Trong mơ cái gì cũng có hết!
Bố Trần híp mắt nguy hiểm.
- Chủ nhiệm Đỗ, đừng nói như lời tự tìm đường chết như vậy.
Tôi mang theo thành ý tới gặp hai người, nếu hai người đồng ý thì 20 vạn (~700 triệu VND) cũng không thành vấn đề.
Bố Trần khẽ cười một tiếng, anh ta lại nói.
- Nếu không đồng ý, chỉ sự công việc dạy học của cô Phùng sẽ bị ảnh hưởng một chút.
Bố Trần biết Đỗ Nhược là người có bối cảnh, cho nên anh ta chỉ có thể uy hiếp một mình Phùng Liễu.
Nếu Đỗ Nhược phải chịu ấm ức thì hơn một nửa người nhà cô sẽ thay cô đòi công bằng, còn bạn bè của Đỗ Nhược bị chèn ép thì những người thanh danh cao quý đó muốn ra tay cũng phải xem xét một chút.
Hơn nữa anh ta cũng không phải uy hiếp suông, Phùng Liễu mà đồng ý phối hợp thì 20 vạn đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ.
"20 vạn mua một thông báo làm sáng tỏ, giao dịch này Phùng Liễu lãi chứ lỗ gì!"
Cốc cốc.
Đỗ Nhược chưa kịp phản bác lại thì tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
- Vào đi.
Đỗ Nhược nhíu mày, ai tới tìm cô giờ này vậy chứ.
- Chủ nhiệm Đỗ, cô Phùng!
Lạc Vân Sam mở cửa bước vào, nàng đi tới cầm tay phùng Liễu nói.
- Cô ơi, Nhị Mộc xảy ra chút chuyện cần cô tới chăm sóc một chút.
- Hả?
Phùng Liễu sửng sốt, cô theo bản năng đứng bật dậy.
- Cô mau đi xem Nhị Mộc đi, nó không có cô nên đang quấy lắm.
Lạc Vân Sam nghiêm túc nói, nàng thuận lợi đưa Phùng Liễu ra cửa.
Bố Trần không biết nên anh ta nghĩ Nhị Mộc là học sinh nào đó, thấy chuyện gấp nên cũng chỉ cau mày chứ không ngăn Phùng Liễu lại.
- Cô cứ để chuyện này em giải quyết cho.
Sau khi Lạc Vân Sam đưa Phùng Liễu ra ngoài, nàng buông lỏng tay cô nói.
- Tin tưởng em nhé!
Phùng Liễu thở dài.
- Tôi không yếu ớt vậy đây, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.
Phùng Liễu cũng không phải người dễ bắt nạt, cô cũng có giới hạn của mình, bố Trần vô cớ gây rối thì chắc chắn cô cũng sẽ có cách giải quyết riêng.
"Sao mình cứ cảm thấy Đỗ Nhược và Vân Sam nhà mình đều coi mình như thủy tinh dễ vỡ nhỉ?"
- Em biết cô có thể làm được, nhưng cô có đồng ý cho em một cơ hội thể hiện không?
Lạc Vân Sam nghiêm túc nhìn Phùng Liễu, ánh mắt nàng sâu thẳm.
- Bất cứ lúc nào cô cũng có thể dựa vào vai em.
- Em mà không giải quyết được, cô cứ chấm dứt chuyện này cũng!
- Tất nhiên, đây là chuyện của tôi mà.
Phùng Liễu đáp.
- Đó là do cô quá tốt đấy ạ, cô cứ không biết xấu hổ mà cho em giải quyết như vậy, em thích lắm.
Lạc Vân Sam cười với Phùng Liễu.
- Bạn gái của em cũng rất có khả năng đấy chứ!
Phùng Liễu bật cười.
- Em đang nói da mặt mình dày đấy hả?
- Đâu có dâu, da mặt em có dày hay không cô là người rõ nhất mà.
Lạc Vân Sam nói tiếp.
- Không thì bây giờ cô thử sờ xem.
Cuối cùng thì Phùng Liễu cũng không thể từ chối Lạc Vân Sam, tuy nhiên cô cũng không để nàng đối mặt một mình, cô đi vào trong cùng nàng.
- Như vậy cũng được, cơ mà cô đừng nói gì, mọi thứ cứ để em lo.
- Được!
Phùng Liễu đồng ý dựa vào bạn gái nhỏ của cô, cô cũng muốn thử cảm giác được người khác bảo vệ.
Bố Trần thấy Phùng Liễu quay lại, anh ta cho rằng cô sợ sự đe dọa của anh ta nên giọng điệu lại càng hống hách.
- Cô Phùng suy nghĩ thế nào rồi, cô đồng ý thì một nửa tiền cọc tôi sẽ gửi tới tài khoản của cô Phùng luôn.
- Vị này chắc hẳn là giám đốc Trần của Gia Đằng nhỉ?
Lạc Vân Sam vừa vào đã nói sang chuyện khác.
- Tôi nghe nói gần đây Gia Đằng đang đấu thầu để cung ứng vật liệu xây dựng đúng không?
Bố Trần nghe thấy những gì mà người không rõ thân phận này nói tới công