Phùng Liễu không mở quà trước mặt mọi người, cô chỉ cười rồi đặt hộp quà vào túi.
Cô xoay người ôm lấy Lạc Vân Sam, sau đó lại hôn nàng một cái do Từ Bân thúc giục.
- Vân Sam, cảm ơn em!
Phùng Liễu khẽ nói bên tai Lạc Vân Sam.
Sau khi nhập tiệc, Phùng Liễu nhìn Phong Hi ngồi đối diện mình, sự không chân thật trong mắt giảm đi một chút.
Những chuyện vừa xảy ra đúng là sự thật, người đẩy bánh kem tới và chúc mình vui vẻ đúng là Phong Hi.
Phùng Liễu lại càng thêm cảm động, có thể gặp được Lạc vân Sam đúng là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của cô.
"Chỉ cần em ấy ở đây thì mình không phải lo lắng điều gì cả.
"
- Rất cảm ơn ảnh hậu Phong đã tới mừng sinh nhật với tôi.
Phùng Liễu đối mặt với thần tượng khi mình còn nhỏ nên khá lúng túng, cô không biết nên nói như thế nào mới phải.
- Cô Phùng quá lời rồi, tôi chỉ nhận lời mới tới thôi.
Phong Hi cười nói.
- Cô Lạc đây đã tự mình tới tìm tôi, tất nhiên tôi phải tới tham dự rồi.
Ánh mắt của Phong Hi không kém, cô ấy nhìn thấy hành động thân mật của Phùng Liễu và Lạc Vân Sam liền đoán được quan hệ của hai người.
Trong hoàn cảnh như vậy, cô ấy sẽ không dám thể hiện tình cảm của mình, vì làm thế sẽ ảnh hưởng rất lớn tới!
- Cũng do ảnh hậu Phong tốt bụng!
Lạc Vân Sam khá cảnh giác với Phong Hi, nàng thấy cô ấy trả lời phóng khoáng cũng không muốn yếu thế mà đáp lại.
- Được rồi, nếu mọi người muốn nói chuyện với nhau thì đợi khi khác, bây giờ là lúc ăn cơm
Từ Bân nói xen vào, sau đó cô lấy món quà đã chuẩn bị ra khỏi túi.
- Cô Phùng, đây là tấm lòng nhỏ của tôi.
- Cảm ơn cô.
Phùng Liễu đứng lên cười nhận lấy món quà.
Từ Bân nhìn thấy Đỗ Nhược ngồi cạnh chưa đưa quà, cô quay sang hỏi.
- Chủ nhiệm Đỗ, quà của cô đâu? Chẳng lẽ cô không chuẩn bị à?
- Tôi cũng không giống với người nào đó hay quên đâu, tôi đưa quà cho Liễu Liễu từ lâu rồi.
Đỗ Nhược cười đáp.
Từ Bân nghe vậy thì chép miệng một cái, cô có hơi khó chịu trong lòng.
"Đỗ Nhược đúng là đồ tồi, mỗi lần mình muốn tư bỏ thì lại tới trêu chọc mình.
"
"Cô ta làm vậy là có ý gì đây, hay lại giống gái thẳng trong truyền thuyết nhỉ?"
- Tôi hay quên bao giờ chứ, tôi bận đi làm thôi nhé!
Từ Bân phản bác.
- Vâng, giám đốc Từ đây hiếm thấy ngày nào không đi làm, đúng là người yêu công việc, nếu cô kiên trì thêm vài ngày nữa là có thể đề nghị tăng lương rồi đấy.
Đỗ Nhược không nói lại mà hùa theo Từ Bân.
Lạc Vân Sam nhìn hai người nói chuyện mà khẽ nhướng mày.
"Đỗ Nhược hành động nhanh thế à, tư liệu mình mới đưa thôi mà.
"
"Xem ra lần này Từ Bân hơn nửa là rơi xuống hố rồi, quá đáng thương.
"
Hai người Từ Bân và Đỗ Nhược nói nhau vài câu, Phùng Liễu cũng quay sang nói chuyện với Phong Hi.
- Gần đây ảnh hậu Phong có quay phim hay kế hoạch gì không? Hình như lâu rồi tôi chưa thấy cô xuất hiện trong rạp chiếu phim.
Phùng Liễu hỏi.
Hai mươi tuổi Phong Hi đã trở thành ảnh hậu Phong, thành danh sớm mà lại có kỹ thuật diễn nên không thể rời khỏi màn ảnh sớm vậy được.
Phùng Liễu cũng không phải mấy người fan não tàn của Phong Hi, nhưng đối với hoạt động của thần tượng cũng khá để ý, theo cô biết thì hai năm qua Phong Hi không đóng phim điện ảnh, xuất hiện nhiều lắm chỉ có làm khách mời của vài chương trình mà thôi, ngay cả đi tuyên truyền cũng không.
Phong Hi mỉm cười đáp.
- Mấy năm nay tôi chưa gặp được kịch bản nào thích hợp nên muốn lười một chút.
- Cô Phùng có xem mấy chương trình tạp kỹ không?
Phong Hi hỏi tiếp.
- Gần đây tôi tham gia một chương trình, có lẽ cô Phùng có thể thấy tôi trên màn hình tivi đấy.
Xuất phát từ lý do cá nhân nên hai năm gần đây Phong Hi đúng là không đi đóng phim điện ảnh, vốn dĩ cô ấy tính năm ngoái là hết hợp đồng rồi trực tiếp giải nghệ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cam lòng vì một người mà đánh mất sự nghiệp của chính mình, cho nên cô ấy mới đồng ý gia hạn hợp đồng và chuẩn bị trở lại một lần nữa.
- Ảnh hậu cứ nói đùa, những cái gọi là tiểu hoa đán hay tiểu thịt tươi làm sao có kỹ thuật diễn, khí chất, tướng mạo như ảnh hậu đâu chứ.
Lạc Vân Sam nói, nàng gắp một miếng thịt đặt vào bát của Phùng Liễu, yên lặng tuyên bố chủ quyền của mình.
Lạc Vân Sam không hiểu tình hình giới giải trí trong nước, nàng chỉ nói ra suy nghĩ của bản thân mà thôi.
- Vậy tôi xin nhận lời khen của cô Lạc đây!
Phong Hi cười đáp, thay vì nói quá sâu về chuyện của mình cô ấy chuyển chủ đề những chuyện thú vị mà cô ấy gặp phải.
Quá nửa bữa tiệc, năm người cũng đã quen thuộc hơn, ít nhất thì cũng biết tên của những người còn lại.
Từ Bân buông ly rượu trên tay xuống, mặt cô đỏ ửng dựa vào lưng ghế.
- Ảnh hậu Phong, không biết gần đây cô có bận gì không, tôi muốn mời cô đóng phim.
Diện mạo của Từ Bân không tệ, tuy chưa phải xuất sắc như Phong Hi nhưng hiếm ai được như cô.
Giọng nói của Từ Bân khi uống rượu cũng có chút khác bình thường, mị lực của cô như được giải phóng ra.
- Xin hỏi chị Từ muốn tôi diễn gì nhỉ?
Ánh mắt Phong Hi dừng trên người Từ Bân, cô ấy hỏi.
- Độc Bộ thiên hạ!
- Giám đốc Từ đang nói tới quyển tiểu thuyết ăn khách đúng không?
Sau khi nghe được bốn chữ "Độc Bộ thiên hạ", trong ánh mắt của Phong Hi có thêm vài phần nghiêm túc.
- Đúng vậy, hai năm trước tôi đã mua bản quyền của "Độc Bộ thiên hạ" rồi, gần đây tin tức muốn quay phim cũng đã được truyền ra rồi.
Từ Bân nghe thấy Phùng Liễu và Phong Hi nói chuyện với nhau nên cũng nảy sinh hứng thú.
Nhà họ Từ chuyên về mảng bất động sản và vật liệu xây dựng, sang tới thế kỷ mới cũng dần dần tham gia vào ngành giải trí, hiện nay Từ Bân chính là người phụ trách sản nghiệp của nhà họ Từ.
"Hóa ra cô Từ này chính là người đứng đầu giải trí Nhạc Hoàng".
Phong Hi khá kinh ngạc khi biết mình tới dự tiệc sinh nhật cũng có thể nhận được lời mời đóng phim.
- Không biết ảnh hậu Phong có ý kiến gì với nữ chính trong đó không?
Từ Bân hỏi.
Phong Hi suy tư một chút, cô ấy cũng đã đọc qua tiểu