Cuối cùng, Lạc Vân Sam cũng không được Phùng Liễu coi như một món quà, hai người chỉ ôm nhau một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.
Rốt cuộc thì bầu không khí dù có tốt đến đâu, có hài hòa như thế nào thì cũng không thể thắng nổi cái gọi là thời gian.
Qua sinh nhật, Phùng Liễu chính là người đã 29 tuổi.
Cô thấy bản thân sắp 30 mươi, Phùng Liễu không khỏi càng quan tâm đến chuyện bảo dưỡng nhan sắc, vì thế mà giá của các loại kem, mặt nạ dưỡng da và những đồ skin care khác đều tăng lên một bậc.
Bây giờ cô đã 29 tuổi mà Lạc Vân Sam chỉ có 23 thôi.
Các cô kém nhau hơn năm tuổi, sau này lúc đuôi mắt cô có nếp nhăn thì lúc đó Lạc Vân Sam vẫn là thời con gái tươi trẻ.
Thời gian cứ trôi, bây giờ cũng sắp thi cuối học kì, Phùng Liễu là chủ nhiệm lớp nên ngày càng bận hơn.
Mà lúc này bố Trần Hạo còn đưa mẹ Trần với vẻ mặt miễn cưỡng tới đây nói chuyện, hai người làm trò xin lỗi trong văn phong giáo viên, hơn nữa lại còn tiện làm sáng tỏ lời đồn lung tung ở Nhị Trung.
Chuyện đã qua lâu vậy rồi, trong lòng Phùng Liễu cũng không còn để ý tới nó nữa nên khi bọn họ tới xin lỗi cô cũng rộng rãi tha thứ.
Chuyện của Trần Hạo coi như xí xá, Lạc Vân Sam biết thái độ của Phùng Liễu nên cũng không tiếp tục làm chuyện kia nữa, nàng chỉ để bố Trần lao tâm khổ tứ một lần.
Theo nàng được biết thì trước kia mẹ Trần cũng bị tạm giam mất một thời gian, bây giờ chị ta tới đây cúi đầu xin lỗi, chắc hẳn tính tình của chị ta cũng dịu đi sau khi bị tạm giam.
Lúc này nói câu thời cơ chưa tới để diễn tả tâm trạng của chị ta thì không sai đi đâu được.
So với Phùng Liễu bận rộn thì thời điểm cuối kỳ Lạc Vân Sam lại rất rảnh rỗi.
Lạc Vân Sam ngồi trong văn phòng, ngoại trừ nàng thì những giáo viên mỹ thuật khác ít hay nhiều đều đang hướng dẫn vài sinh viên mỹ thuật.
Cứ như vậy, có nhiều lúc nàng chỉ ngồi ngây ngốc ở trong văn phòng.
Sau hai ngày ngồi nhàm chán ở văn phòng, Lạc Vân Sam quyết định mang laptop đi tìm Phùng Liễu, chính thức ở cạnh để giúp Phùng Liễu sửa bài thi, thậm chí còn làm giáo viên khách mời nữa chứ.
Ví dụ bây giờ chủ nhiệm khối 11 gọi tất cả các giáo viên chủ nhiệm lớp của khối 11 đi họp, Lạc Vân Sam liền là ôm một chồng sách vở tới lớp ngồi trông học sinh.
- Cô Lạc, cô tới dạy mỹ thuật cho chúng em hả?
Học sinh ngồi đằng trước mạnh dạn hỏi.
- Không phải.
Lạc Vân Sam đặt cây bút trong tay xuống bàn.
- Tôi tới sửa lại công thức cho em, cô Phùng nói nhưng công thức hóa học mà em biết sai thì sau mỗi buổi tự học phải tới văn phòng viết lại lần nữa.
- Hả? Mỗi công thức sai luôn ấy ạ?
Học sinh nghe xong đều gục xuống, hôm nay một tiết mà cô dạy tận hai mươi bảy phương trình liền đấy.
- Đúng vậy, cái nào cũng phải chép phạt lại.
Lạc Vân Sam gật đầu, cô kéo ghế ngồi xuống.
- Bây giờ là giờ các em tự học, nhanh chóng làm bài của ngày hôm nay đi.
Tuy Lạc Vân Sam là giáo viên mỹ thuật nhưng khi lên lớp nàng rất nghiêm túc.
- Có vấn đề gì em có thể hỏi cô được không ạ?
Một học sinh khác trong lớp hỏi.
- Hóa học và tiếng anh thì được, những môn khác các em hỏi cũng không sao nhưng tôi không chắc chắn sẽ đúng.
Lạc Vân Sam ngẫm nghĩ một lúc mới đáp.
Mặc dù là kiến thức cấp ba nhưng cũng có nhiều thứ nàng không nhớ rõ lắm.
- Thật hả cô, cô ơi em có cái này chưa hiểu ạ!
Nghe thấy Lạc Vân Sam trả lời, lập tức có học sinh trở nên phấn khích.
Giáo viên mỹ thuật biết tiếng anh là chuyện thường, nhưng bọn chúng chưa bao giờ nghe thấy giáo viên mỹ thuật lại có thể giải bài hóa học cả.
Hơn nữa Nhất Trung chính là trường cấp ba trọng điểm của thành phố, bài tập về nhà cũng không đơn giản như trong sách giáo khoa và bài giảng trên lớp, hơn nữa tổ hóa học còn sàng lọc và thay đổi các chủ đề bài học nên có rất nhiều thứ mà đến học sinh giỏi nhất lớp cũng bó tay.
Một giáo viên mỹ thuật có thể giải được sao?
- Em cầm ra đây tôi xem thử.
Lạc Vân Sam nhìn thoáng qua đề bài của học sinh, nàng nhớ mang máng điểm của mình hồi ấy còn đứng trên top 5.
- Vâng ạ.
Học sinh vừa hỏi cầm đề đi qua giữa dãy bàn ghế tới chỗ nàng.
- Cô Lạc, em không hiểu bài này.
Học sinh đưa đề thi cho Lạc Vân Sam, sau đó đứng một bên chờ.
Lạc Vân Sam vẫn còn nhớ kiến thức cũ, nàng nhìn đề bài rồi suy nghĩ một chút.
- Đây là phần liên quan tới hỗn hợp dung dịch, em có thấy lấy khối lượng ban đầu!
Sau khi sắp xếp ngôn từ, Lạc Vân Sam bắt đầu giảng bài.
Học sinh hỏi bài cũng chỉ muốn thử xem nàng có làm được thật không, trong lòng đã sớm nghĩ tới kết quả Lạc Vân Sam không giải được.
Không ngờ Lạc Vân Sam chỉ nhìn đề một lần mà đã biết cách làm thậm chí còn tính ra cả đáp án, hơn nữa lại còn giúp học sinh hiểu rõ vấn đề hơn rồi mới đi tới phần kết luận.
"Hóa ra cô Lạc giấu nghề!"
Sau khi giải được một bài thì số lượng học sinh hỏi bài cũng tăng lên.
Lạc Vân Sam dạy mỹ thuật nên cũng gần gũi với học sinh hơn là các giáo viên khác, cho nên khi nàng để cả lớp hỏi bài cũng khiến cho mấy học sinh hay ngại ngùng, e thẹn phải lấy hết can đảm tới hỏi.
Học sinh đó hỏi một đề tiếng anh, từ bé Lạc vân Sam là người rất thích học ngoại ngữ, đối với vấn đề nhỏ của học sinh cũng chỉ là tiện tay chỉ bài, sau khi giảng xong nàng còn đề cử thêm một vài quyển sách tham khảo cho học sinh.
- Ý thức học bài và ý thức trong việc học tiếng anh rất quan trọng, mỗi ngày em dành một chút thời gian để học nói học nghe có thể phát triển ngữ pháp, hơn nữa còn tăng thêm vốn từ và phát triển năng lực tiếng anh của em nữa đấy.
Lạc Vân Sam cảm thấy mình ảnh hưởng bởi Phùng Liễu, dẫn tới bây giờ khi nàng đối mặt với học sinh cũng phải nói vài câu nhắc nhở, đến nỗi mà nàng còn muốn mang những thứ mình biết nhét vào đầu học sinh nữa.
- Cô Lạc, em không hiểu cái này lắm!
Cầu Hủy do dự một hồi mới dám nói, sau đó em ấy cầm một đề toán đi tới.
- Toán