Cuối tháng năm, Bố Chính Nóng như đổ lửa, đã một tháng trời không có một hạt mưa..
Bố Chính tiêu đời.
Ngô Khảo Ký ray ray trán gần như suy sụp, thời bình thiên tai không đến nhưng thời loại tai họa luôn ngập đầu.
Tai họa của Bố Chính là nhiều hơn sự tưởng tượng của hắn nhiều.
Cũng may có được Đinh Quý tư vấn mà Ngô Khảo Ký cơ hơn nhiều một vài loại chuẩn bị nếu không thì Bố Chính khả năng gặp nguy thực sự..
Chúng quân tướng phía dưới cũng mặt mày sầu khổ, thực tế họ cũng đang bó tay hết cách.
“ Thực tế xác định bao nhiêu diện tích sẽ mất trắng, bao nhiêu còn có thể thu hoạch?” Ngô Khảo Ký cau có quay qua hỏi Lê Văn Tường, lúc này tên khốn này đã kiêm luôn Sở Trưởng Nông Nghiệp Sở vừa tức tốc thành lập không bao lâu.
“ Bẩm chủ công, e rằng 1 vạn 5 ngàn mẫu mắt trắng một nửa….
Các vùng lân cận ao hồ lớn như Đặng, Phía tây Chính Hòa, các vùng lân cận sông Linh Giang như Bố Chính, Minh Cầm, Vân Sơn là có thể có chút nước để cấp cứu ruộng đồng.
Các phần còn lại như Tòng Chất, phần Nam Chính Hòa , Đặng Gia coi như mất trắng…” Lê Văn Tường sầu khổ.
Phải Chính Hòa năm nay hạn hán nặng nề, nước sông đã hạ đến rất thấp, các ao hồ nhỏ cũng đã trơ đáy.
Nói chung cái dải đất miền Trung này cực kỳ khắc nghiệt.
Các con sông từ miền núi phía tây đổ về biển phía đông là rất ngắn , độ dốc lớn cho nên việc tích nước là không có.
Mùa khô dễ bị hạn hán, mùa mưa dễ gây lũ lụt.
Năm nay vụ Chiêm của người Bố Chính coi như là đã xác định…
“ Không cần cấp cứu nữa, bỏ qua… nơi nào dễ cứu thì cứu, nơi nào khó khăn quá thì bỏ hết… tất cả tập trung cho việc chuẩn bị chiến tranh…” Ngô Khảo Ký bất đắc dĩ ra lệnh…
“Bẩm chủ công… nếu mất mùa quá nặng nề lòng dân….” Vũ Tường Yên Tân Sở trưởng Sở Thủy Lợi mặt mày buồn bã…
“ Thông báo đi, những hộ mất mùa năm nay miễn thuế.
Đo đạt số mẫu ruộng từng nhà, Bố Chính kho phủ đền bù cho họ số thóc ngang bằng được mùa có được sau thuế…” Ngô Khảo Ký quả quyết…
“ Như vậy số lương thực của Phủ Khố không đủ, cần đền bù tới ba vạn sáu thạc lương thực… mà Phủ Khố sau mấy tháng tích góp chỉ có được 8 vạn thạch lương thực dự trữ cho chiến tranh.
Nếu đem ra đền bù cho dân thì không đủ…” Đỗ Liễm quản sổ sách lúc này phải đứng ra thông báo…
“ Từ Huy, bên đó kho Tư Khố còn bao nhiêu lương thực…” Ngô Khảo Ký nhíu mày hỏi…
Từ Huy lẩm nhẩm một chút rồi tròn mắt nói.
“ Ta không nhớ chính xác vì vừa mới nhập kho đi vào một bó lớn lương thực từ Nhai Châu, nhưng trước đó trong Tư Khố vẫn còn tới 10 vạn thạch lương thực.” Từ Huy có vẻ không đáng tin cậy lắm trả lời…
Ngô Khảo Ký lườm lườm nàng cáu giận, hắn tin tưởng giao hiết tài chính bản thân cho nàng, cuối cùng nàng chỉ nắm chung chung con số, thôi để tối hỏi Ảnh cho nó an toàn.
Nhưng 10 vạn thạch là tạm đủ dùng, hi vọng chiến tranh không kéo quá dài…
“ Vậy thì chỗ đền bù cho dân mất mùa này để cho Tư Khố bỏ ra… Phủ Khố lương thực cho chiến tranh không được đụng đến… Dán thông cáo cho tất cả dân chúng biết, nhà nào mất mùa Bản quan đền bù cho họ.
Yêu cầu họ yên tâm công tác cho chuyện công.
Chiến sự chuẩn bị vẫn là chuyện quan trọng nhất cần quan tâm…” Ngô Khảo Ký quyết định chắc chắn.
Tiền hắn phải bỏ ra lúc này không phải lúc keo kiệt.
Một khi mất quà dân tâm bất an hắn lấy ai đánh trận.
Điểm chết người lúc này đó chính là những người bị hạn hán ảnh hưởng sẽ không có lòng dạ nào tiếp tục giúp hắn xây dựng các phòng tuyến.
Nếu điều này xảy ra thì là một tai họa.
Những người dân này dù có bỏ công việc xây dựng phòng tuyến để về cứu ruộng cũng chưa chắc cứu nổi.
Đến lúc đó gạo không có mà các phòng tuyến xây dựng cũng dở dang.
Cho nên Ngô Khảo Ký quyết định thật nhanh đó là đền bù cho những người nông dân này, khiến họ yên tâm ở lại công tác, ruộng mất thì mất đi cùng lắm gieo cấy lại mùa sau.
Nếu chiến tranh thua thiệt thì mùa sau cũng nghỉ cấy đi…
“ Thành chủ cao thượng nghĩ cho dân, chúng thuộc hạ bội phục…” — QUẢNG CÁO —
“ Thành chủ cao thượng….”
“ Thành chủ anh minh..”
Tự bỏ tiền túi ra cứu tai đó là chuyện lần đầu thấy ở các thế lực quân phiệt, thường các thế lực này có thiên tai hạn hán là ngay lập tức kêu khóc triều đình trợ cấp.
Còn thuế má thì họ vẫn thu đủ không thiếu một xu.
Cách làm của Ngô Khảo Ký khiên chúng quan bội phục vô cùng.
“ Bẩm chủ công, hài…biết nói thế nào đây… Lương thực vẫn không đủ…” Vũ Tường Yên đứng chắp tay thưa..
“ Hả… 8 ngàn mẫu ruộng ít nhất cũng có bốn vạn thạch lương, Tư Khố mười vạn, Phủ Khố tám vạn, ít nhất cũng đủ cho 7 vạn người hăn trong 8-10 tháng cớ sao không đủ….” Ngô Khảo Ký kinh ngạc…
“ Bẩm chủ công, người không tính đến chuyện nếu chiến tranh kéo dài hai ba tháng thì làm sao có thể gieo cấy vụ mùa.
Tức là chúng ta đến 4 tháng cuối năm là không đủ lương thực để dùng, giờ đây chiến tranh cận kề thương thuyền không dám vào ra Bố Chính.
Nguồn lương theo đường biển cạn kiệt…” Vũ Tường Yên ủ rũ…
“ ĐM Chiêm thành…” Ngô Khảo Ký cáu giận đến bật ra chửi thề không thôi.
Mẹ kiếp yên lành làm ăn phát triển không muốn cứ muốn phải đem quân đi đánh nhau.
Chỉ vì cuộc chiến này với Chiêm mà Bố Chính bị kéo tụt hậu lại không biết bao nhiêu thời gian.
“ Thu nua lương thực đường bộ thì sao..” Ngô Khảo Ký ray ray trán đau đầu…
“ Đường bộ khó vận chuyển vô cùng.
Thanh Hóa Nghệ An đều mất mùa, họ chắc chắn không có lương bán ra.
Cầu viện triều đình thì gửi 10 phần trên đường đi ăn hết 4-5 phần.
Thêm vào đó tiếng gió là triều đình chuẩn bị đại sự, lương thực cũng eo hẹp, họ sẽ không ra lương….” Lê Văn Toản ý kiến….
“ Hít hà…” Ngô Khảo Ký chỉ biết thở dốc…
“ Chủ công còn chưa tính đến một chuyện…” Lê Văn Toản khó nhọc thưa lên…
“ Lại cái gì nữa…?” vào lúc này Ngô Khảo Ký rất sợ bọn Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên mở mồm, vì chúng mở mồm là lại mang thêm khó khăn mà đến…
“ ….
Nếu như … nếu như Ma Linh , Địa Lý thất thủ … rồi chúng ta theo y kế hoạch, thì Đại nhân phải gánh hết cả dân số của hai nơi này… Ma Linh 2,5 vạn người, Địa lý 3 vạn người….
Những người này chắc chắn sẽ bị cướp sạch lương, và cũng không có khả năng gieo trồng vụ mùa… tức là chúng ta phải gánh 12-13 vạn người chứ không phải 7 vạn người….” Lê Văn Toản trầm ngâm.
“ Fuk… fuk…” Ngô Khảo Ký gần như phát khùng..
“ Con mẹ nó vác quân đến Ma Linh chặn đứng đèo Vân Hải lại , con mẹ Chiêm Thành, không để chúng nó vượt qua Vân Hải….” Ngô Khảo Ký đứng bên bờ sụp đổm hắn cảm giác đánh xong trận này hắn đúng là không còn cái nịt… thực tế có thắng trận thì 1-2 năm hắn cũng không khôi phục nổi.
“ Không đươc, xin Chủ công bớt giận..”
“ Xin chủ công bớt nóng giận..”
“ Kính xin chủ công thu hồi mệnh lệnh..”
“ Chủ công, người Đê-Ga cũng tham chiến, Voi Chiến nhiều vô số kể nếu như không có cong sự, đánh không đặng.” Chúng quân tường liều chết quỳ gối xin ..
— QUẢNG CÁO —
“ Không không… không đánh… hài… là ta chỉ là quá sức cáu giận mà buột miệng nói vậy thôi… Phòng tuyết phía Nam tiến triển đến đâu rồi?”
“ Bẩm chủ công mười phần đã hoàn công 7-8 phần… dụ trù trong 10 ngày sẽ hoàn thiện, nhưng điều kiện tiên quyết là số công nhân phải đủ, không được có người bỏ về..” Đào Duy Tuấn Sở Phó Sở Xây Dựng chỉ đạo hạng mục này nên hắn hiểu rõ đứng ra bẩm báo.
“ Vậy thì việc đền bù cho dân mất mùa là không thể chậm trễ, về phần lương thực chúng ta sẽ từ nghĩ cách..
dù sao cũng còn đến 67 tháng lương, dù có thêm người Ma Linh Địa Lý cũng vẫn có thể kéo 4-5 tháng lương… Trận chiến này phải kết thúc trong hai tháng thời gian….
Sau đó chúng ta sẽ tìm cách bổ xung lương thực, thu mua dùng giá cao thu mua.
Mua của Tam Phật Tề, mua của người Tống giá bao nhiêu cũng mua”
Nói thiệt là Ngô Khảo Ký đang nói dối để ổn định lòng quân, Tống Việt sắp bem nhau 1-2 năm liên tục, thử hỏi mua bán với Tống dễ thế sao? Còn về Tam Phật Tề, bọn họ là quốc gia thương nghiệp, về mặt nông nghiệp không mạnh, lương thực không có nhiều để bán.
La Oa cũng đang chiến tranh… nói trung rất khó xuất ra lương thực.
Nếu không tìm ra cách thì Bố Chính, Ma Linh, Địa Lý sẽ rất nhiều người chết đói.
“ Về tình hình quân sĩ tinh thần ra sao? Những vị tri chốt đóng theo kế hoạch đã bố trí tốt? Trang bị có cần bổ xung…?” Ngô Khảo Ký liếc mắt về phía quân tướng mà hỏi.
Ngô Khảo Ký rất không