Quay lại với phòng quân cơ được bố trí tại tầng 1 của Đồ Chiêm Thành.
“ Bẩm chủ công, chúng ta nên xử lý đám tù binh người Chiêm ra sao?” Đinh Quý lúc này lên tiếng.
“ Bẩm chủ công, bọn này là tinh nhuệ của người Chiêm, võ nghệ cao cường, kể cả có bắt chúng làm nô lệ cũng cần nhiều người chông coi nếu không chúng sẽ gây loạn, theo thuộc hạ nên chém đầu hết” Ngô Bình lên tiếng.
“ Đúng nên chém hết đám này…” Chúng tướng nhao nhao…
Ngô Khảo Ký lắc đầu, nếu muốn chém người thì dễ thôi, nhưng hắn có cách xử lý đám tù binh này tốt hơn.
“ Các ngươi biết chuyện 6 ngàn binh sĩ của cả Ma Linh và Địa Lý bị bắt làm tù binh? Ta là muốn dùng đám này đổi lấy bọn họ.” Ngô Khảo Ký nói ra ý định của mình..
“ Bẩm chủ công, những binh sĩ kia là sương binh mà Dương gia cùng Lê gia mang từ Nghệ An và Thanh Hóa đến, nói mội cách nào đó họ là người Lê-Dương hai nhà….” Đinh Quý lên tiếng, ý của hắn đó là Ngô Khảo Ký có cứu những người này thì cuối cùng họ cũng bỏ về Thanh Hóa – Nghệ An.
Cứu rồi liệu có đáng hay không? Điểm quan trọng đó chính là thả rồi 3500 Sanock binh thì đám tinh nhuệ này sẽ quay lại chém giết cùng binh sĩ Bố Chính.
Cái giá bỏ ra là quá lớn mà thu lại được sợ rằng không có bao nhiêu.
“ Bẩm chủ công, sức chiến đấu của mấy ngàn binh Chiêm này rất mạnh, nếu thả chúng ra thì sau này rất khó cho minh sĩ Bố Chính..” Ngô Bình cũng thẳng thắn thưa.
Ngô Khảo Ký gật gù còi như hiểu, nhưng hắn lại lắc đầu phản đối ý kiến của mấy người này: “ Đầu tiên những binh sĩ kia là con dân của Đại Việt chúng ta, kiểu gì cũng phải cứu ra.
Nếu như các ngươi gặp nạn bản quan cũng đối xử như vậy, dùng hết sức cứu về.
Còn về đám quân Sanock chưa chắc đã mạnh mẽ như vậy.
Bố Chính ta còn không có sợ người Chiêm.
“
Ý trí của Ngô Khảo Ký đã thành, chúng tướng cũng hiểu tư tưởng của hắn.
Mà Ngô Khảo Ký nói cũng đúng, Binh sĩ Bố Chính há sợ mấy tên Chiêm này, tinh nhuệ sao, nếu cảm thấy đủ ngầu thì lướt tới đây.
“ Bẩm chủ công, có một tên luôn mồm kêu hắn chính là em vợ của Vua Chiêm, hắn xin được chuộc thân…” Lúc này Ngô Văn Tứ người nhận trách nhiệm quản lý tù binh đứng ra bẩm báo….
“ A hả, hay đang nghĩ không tìm được người đủ trọng lượng đàm phán trao đổi tù binh.
Nếu có nhân vật như vậy thì rất tốt..” Ngô Khảo Ký cười mãn nguyện.
Không sai biệt, đến cuối buổi chiều thì thịt voi cũng được mang về hết, Da voi tuy nhiều chỗ cháy đen nhưng cũng có nhiều chỗ còn dùng được, đây là một chiến lợi phẩm không nhỏ.
Từ Huy mồ hôi đầm đìa vui vẻ cởi ra giáp mão chạy đến bên Ngô Khảo Ký khoe khoang thành tích…
“ Lần sau không được tự tiện hành động như vậy, việc quân không phải chỗ em can thiệp vào.
Đôi lúc các tướng quân vì nể em cho nên sẽ cố gắng chiều lòng em.
Nhưng những chuyện đó đôi lúc sẽ ảnh hưởng tới toàn cục và ảnh hưởng tới chính an nguy của em…” Ngô Khảo Ký nghiêm khắc dặn dò.
“ Em biết rồi, nhưng thật sự em đã hỏi ý kiến của Đinh Quý tướng quân, hắn cảm thấy an toàn thì em mới ra thành, thực tế em không có ép buộc hắn..” Từ Huy có vẻ tủi thân..
— QUẢNG CÁO —
“ A hả, nếu vậy thì tốt… trước nên hỏi ý kiến các vị tướng quân, nếu bọn hắn cảm thấy hợp lý thì có thể làm….
Mà công việc nặng nhọc nắng nôi như vậy, không phải em sợ đen da sao?” Ngô Khảo Ký thương tiếc xoa đầu nàng.
“ Hửm… ai sợ đen bản cung không sợ… hì hì… em là Nữ thành chủ của Chính Hòa còn là phu nhân của Châu Mục đại nhân, em phải gương mẫu chứ.
Em nghĩ rồi, nữ binh nói gì thì nói chiến đấu sẽ không tốt như nam binh.
Em sẽ đi theo hướng phụ trợ các công việc phía hậu phương là tốt rồi..” Từ Huy gật đầu đồng ý.
Nàng cũng muốn làm gia thành tích, nhưng chứng kiến chiến đấu ngày hôm nay nàng hiểu, không có nhiều phụ nữ thích hợp cho chiến trường kích liệt máu me như vậy.
Về tiên thiên sức lực của nữ giới không đủ, cho nên nếu không đến bước đường cùng nàng cũng không muốn để Nữ Binh xung trận.
“ Em hiểu như vậy là tốt rồi… Em ở lại Chính Hòa hay về Bố Chính?” Ngô Khảo Ký hỏi nàng.
“ Em ở lại Chính Hòa thôi… thực tế nếu thực sự có nguy hiểm thì nơi nào cũng không khác.
Chính Hòa còng có Ảnh em bỏ không được nàng.” Từ Huy tha thiết nói.
Ngô Khảo Ký cau mày suy nghĩ, Ảnh là đang muốn làm gì đây mà lại đi giật dây Từ Huy.
Chiến tranh không phải chuyện đùa, hắn vẫn muốn Từ Huy ở bên cạch hắn trong khoảng thời gian này.
“ Được rồi em tạm ở Chính Hòa, anh sẽ nói chuyện cùng Ảnh sau” Ngô Khảo Ký tạm thời không cho ra ý kiến, chiến tranh còn quá nhiều việc không thể quá vương vấn cho chuyện nhi nữ tình trường.
Ngay trong ngày hôm đó 3500 chiến binh Sanock của người Chiêm bị giải về Bố Chính.
Nơi này đủ rộng lớn để giam giữ họ.
Từng đoàn người Chiêm bị giải qua cầu phao, họ bị trói khóa hai tay vào một thanh tre, cứ vậy 5-6 người nối vào nhau, đảm bảo chạy là không chạy được.
Vì thời này không có chính sách đãi ngộ tù binh, cho nên cách tốt nhất để quản lý đám người này không làm loạn đó chính là cho nhin đói, khát, chỉ cho ăn đủ để họ duy trì không chết đói mà thôi.
Nhưng Ngô Khảo Ký lại cho bọn họ ăn uống đầy đủ, không ngờ lại có cả thịt voi và rượu.
Thịt voi đúng là không quý gì ,hơi khó ăn nhưng cũng là thịt.
Không ai hiểu trong bụng vị thành chủ này nghĩ gì.
Nha môn phu thành Bố Chính trời đã tối , nhưng đây mới là thời gian hoạt động mạnh của người dân cũng như quan viên Bố Chính.
Ngô Khảo Ký ngồi đó vị trí chi chủ quen thuộc, phía dưới là một bàn thức ăn khá tươm tất rượu thịt.
Lúc này cận vệ dẫn vào một người đàn ông râu ria cao lớn, hai tay hắn đang bị trói nghiến về phía sau…
Người đàn ông này thấy Ngô Khảo Ký rồi thì bỗng cúi người làm một lễ quý tộc của người Chăm, tuy tay trói không thể làm nghiêm chỉnh lễ.
Nhưng đây cũng rất là lịch sự, không kiêu ngạo không khúm núm.
Một cái nhân vật a- Ngô Khảo Ký thầm nghĩ.
“ *&**&%$##@**” Người đàn ông này bắt đầu một chàng tiếng Chăm mà nói.
Bố Chính không thiếu người biết tiếng Chăm ra đường vớ bừa một cái có khi cũng tìm được.
Cho nên phiên dịch là có sẵn.
— QUẢNG CÁO —
“ Bẩm đại nhân, hắn nói đại loại là kính chào đại nhân, sau đó tên này giới thiệu hắn là Tu Ba Củ Lý, em vợ của Vua Chiêm, bản thân hắn là quý tộc của người Chăm Cau lí lịch rất dài có vẻ là người cực quyền thế ở Chiêm Thành, hắn muốn thỏa thuận chuộc thân, chỉ cần gửi được thư về gia tộc hắn thì mọi chuyện đều có thể thương lượng” Một viên quan nhỏ ở Bố Chính thông thạo tiếng Chăm đang làm phiên dịch.
Mà thực tế quan viên của Bố Chính ở đây vì để thuận lợi cho việc quản lý Việt Chăm hai tộc cho nên ai cũng có học qua chỉ là người nhiều người ít mà thôi.
“ Cởi trói cho hắn… ngươi nói cho hắn rằng, chuyện chuộc thân có thể, thương lượng đủ giá tốt là được rồi… Hiện giờ ta mời hắn nghỉ ngơi ăn uống một chút..” Ngô Khảo Ký nói cho viên quan kia hiểu và truyền đạt lại.
“ Cảm ơn thành chủ..” Tên Tu Ba Củ Lý cũng không ngại ngùng gì, hắn ngồi xuống bắt đầu như hổ đói mà ăn thịt uốn rượu.
“ Tu Ba Củ Lý, chuyện ngươi muốn chuộc thân ta đồng ý, giá cả chúng ta có thể thương lượng sau khi gặp người nhà của ngươi.
Nhưng muốn đạt được điều này ngươi phải giúp ta làm hai việc..” Ngô Khảo Ký cũng bình tĩnh kiên nhẫn chờ tên này ăn uống đầy đủ rồi mới bắt đầu câu chuyện.
“ Thành chủ đại nhân, ta là tướng bại trận không có mặt mũi yêu cầu gì.
Nhưng Tu Ba Củ Lý cũng là một người đàn ông chân chính, việc bán đứng gia tộc, bán đứng quốc gia