Ba giờ chiều ngày 22 tháng 6.
Trong lúc Đặng Gia thành còn đang bối rối trước hành động tự phát của người Anak Đê và chư tìm được phương án giải quyết thì 11 đầu người cùng một bức thư gửi thẳng đến cho Chế Bì La Ma.
Chuyện này không thể dấu được lâu, sĩ quan Chăm Cau thực sự hết sức bất bình trước hành động của người Anak Đê vì nó ảnh hưởng trực tiếp tới tính mệnh của các quý tộc, tinh binh Chăm Cau.
Người Chăm Dừa không nhiều ý kiến nhưng cũng hiểu được 3500 tinh binh của Chăm Cau có thể ảnh hưởng tới cuộc chiến sau này, cho nên về mặt lý tri họ vẫn đứng về phía Chiêm Thành cuốc mà nghĩ.
Những âm thanh che bai kín đáo Chế Bì La Ma một lần nữa lại nổi lên trong nhóm sĩ quan Chăm Cau, họ cho rằng sự thiếu quyết đoán, nhu nhược của Chế Bì La Ma trước người Anak Đê đã dẫn đến tình hình tệ hại này.
Chế Bì La Ma như một con thú dữ bị thương, mọi thứ như đang chống lại hắn, cứ mỗi khi hắn tìm được nút thắt giải quyết vấn đề hiện hữu thì một nút thắt mới lại xuất hiện chắn ngang trước mặt gây cản trở.
Ngay lập tức Chế Bì La Ma gửi cử người tới gặp thủ lãnh người Anak Đê yêu cầu đám người này dừng ngay các hoạt động quân sự.
Chờ đón về được rồi 3500 chiến binh Sanock thì bọn họ thích múa thích hát gì Chế Bì La Ma mặc kệ.
Thủ lãnh người Anak Đê đáp trả, ngươi Chế Bì La Ma một cái bại tướng thiếu năng lực chỉ huy chiến trận lấy gì tư cách để chỉ đạo chúng ta?
Chế Bì La Ma đọc thư tức giận tím người chút xíu lên cơn tăng xông máu mà thăng thiên tại chỗ.
Tình hình như vậy nhưng Chế Bì La Ma không dám giải thích với Bố Chính về việc người Anak Đê không nghe hắn.
Nếu để người Việt biết giữa Chiêm Thành và người Anak Đê cơm chẳng lành canh chẳng ngọt thì mọi chuyện nguy hiểm hơn nhiều so với việc 3500 chiến binh Sanock bị tàn sát.
Bị trái ép phải nhồi Chế Bì La Ma hận mình không thể chém bay đầu cả Chùm cuối của Bố Chính lẫn Thủ lãnh người Anak Đê.
Nhưng hắn cố ép mình bình tĩnh lại và tìm cách giải quyết vấn đề.
Chế Bì La Ma rấ cứng, chém đầu luôn 20 tù binh Việt gửi cho Bố Chính, kèm một bức thư.
“ Ngươi nếu còn chém 1 người Chiêm ta chém 10 người Việt.
Việc quân Anak Đê đóng ở Núi Am không phải để tấn công mà là chúng ta có nhiều voi, cần nhiều thức ăn và xung quanh đây chỉ có cánh rừng núi Am đáp ứng nhu cầu đó.
Chúng ta có thể đảm bảo hai bên không tiếp tục gây chiến cho đến khi tù binh trao trả hoàn thành”
Thư và đầu người vừa gửi đi bao lâu thì thám báo của Đặng Gia quân Chiêm đã hớt hải báo cáo.
Người Việt xuất quan hướng về phía quân Anak Đê.
Số lượng không rõ, quân đội không rõ vì thám báo đã bị quân Đại Việt thanh tước một lần 4 dặm xung quanh Đồ Chiêm Quan không thể có tin tức chính xác, chỉ có thể từ xa quan sát.
Đúng vậy, quân Bố Chính đã xuất phát, đúng 3 giờ chiều sau khi lên được kế hoạch tác chiến chu toàn, quân Bố Chính đã dầm dầm xuất quan từ đường hầm mệnh danh không bao giờ đóng của họ.
Lần này Bố Chính xuất kích những đội quân hiện đại nhất, hùng mạnh nhất và quy tụ nhiều nhất những tiến bộ khoa học kỹ thuật của họ.
Đây là lần họ muốn nói cho người Chiêm hiểu, Bố Chính không chỉ biết phòng thủ chiến…
Nhìn từ trên cổng thành Đinh Quý ngưỡng mộ, một chi quân đội cực kỳ ngăn nắp, chuẩn chỉnh ầm ầm lao về phía Đông, chi quân đội có thể nói là hùng mạnh bậc nhất của Bố Chính, quy tụ mọi tinh hoa mà bọn họ có…
Kỵ Binh Bố chính ầm ầm lao đi dẫm đạp trên những cánh ruộng khô cằn nứt nẻ do hạn hán.
Đọi kỵ binh này nó thể nói như một dòng thác lũ nghiêm chỉnh nghiêm mật lao đi.
Tốc độ của Kỵ binh không nhanh vì họ phải tiết kiệm sức ngựa.
Chiến mã của người Việt không thể coi là quá tốt, chỉ ở mức trung bình dù đã qua nhiều lần tuyển chọn gắt gao.
Việc phân phối sức ngựa cực kỳ quan trọng.
Kỵ binh Bố Chính có vẻ rất hào hùng, uy dũng, cũng như nghiêm chỉnh.
Nhưng ..
e hèm có một số chi tiết khiến họ hơi … mất đi phong thái… — QUẢNG CÁO —
Một ngàn kỵ, thuần một màu áo khoác ngoài trắng bóc bằng gấm, cảm giác rất giống một đoàn đưa tang chính hiệu.
Sĩ quan thì áo gấm có thêm 1-2 vạch đỏ vá vào để phân biệt còn lại trắng toát một màu.
Chỉ nói riêng áo khoác gấm toàn bộ đã nói lên một chuyện.
Đội quân này giàu có, rất giàu có… tuy màu sắc có vẻ hơi… đưa tang một chút nhưng vẻ giàu có xa hoa thì không một ai có thể phủ nhận.
Gấm này là Ngô Khảo Ký vừa đặt hàng người Tống lẫn thu mua đặt hàng người Việt.
Gấm áo choàng của quân Bố Chính không có hoa, hoàn toàn không đệt hoa lòe loẹt trên gấm, chỉ là những tấm gấm trắng trơn dày cộm.
Vì sao phải khoác áo gấm trắng? vì để che đi chiến giáp bên trong bại lộ trước ánh mặt trời gay gắt của phương Nam.
Và chọn màu trắng vì hai lý do, một màu trắng không hấp thu nhiệt, hai màu trắng rẻ hơn màu nhuôm một chút, ngay cả việc không yêu cầu dệt hoa trên gấm cũng là để giảm giá thành.
Ngô Khảo Ký có tiền, rất nhiều tiền, nhưng nếu có thể tiết kiệm được hắn sẽ tiết kiệm.
Đặc điểm của Kỵ binh Bố Chính đó chính là không dùng giáp Lorica Segmentata kết hợp giáp Lorica Hamata siêu cường phòng thủ như bộ binh Legion Bố Chính.
Thay vào đó họ mặc giáp thường như của các sương binh, tức là giáp ngực và vai mà thôi.
Nhưng bên trong đó vẫn có một bộ Lorica Hamata gáp lưới bao bọc kín thân cả chân và đùi.
Kể từ đó trọng lượng giáp của họ giảm xuống đáng kể.
7kg giáp Lorica Hamata và 2 kg giáp thường.
Họ phải nhường ra phòng ngự bản thân để có thể trang bị giáp Lorica Hamata lưới cho chiến mã.
Chiến mã được phủ giáp lưới phần cổ ngực và mông sau, trọng lượng cũng đến cả 13kg.
Tính chung lại chỉ riêng phần giáp của Kỵ binh đã nặng đến 22 kg, nặng hơn một chút so với Quang Minh Khải dạng bình thường ( 15kg) và vấn nhẹ hơn siêu trọng Quang Minh Khải ( 25-27 kg).
Nói chung Kỵ binh của Bố Chính chỉ có thể tác chiến trong phạm vi ngắn vì cho dù đã cố gắng giảm đi trọng lượng đè nặng nhưng vì trang bị cả khải giáp cho chiến mã cho nên khó có thể đường trường tác chiến.
Chiến mã Đại Việt bản chất cũng không có bao nhiêu xuất sắc, cho nên sau khi mang lên trọng lượng tầm 30kg cả vũ khí và giáp thì bọn chúng chỉ có thể tác chiến 2-4 tiếng đồng hồ liên tục.
Và quãng đường tác chiến cũng chỉ có thể là 30-40km mà thôi.
Nhưng Bố Chính không viễn chinh mà đánh gần ngay nơi này cho nên chiến mã này đủ dùng.
Kỵ binh tốc độ totosm chiếm lĩnh trận địa trước, lúc bấy giờ Tượng binh mới theo sau.
Bố Chính cũng có nhiều voi, nhưng phần lớn là voi thồ, loại này đem ra đánh nhau không nổi.
Voi Chiến cần tuyển chọn gắt gao và có sự huấn luyện đặc biệt để trở nên hung hãn.
Bố Chính lúc này chỉ có 40 voi chiến mà đám tù trưởng Môn trên núi dựa theo hiệu triệu lệnh của Chùm cuối mà mang về xuôi.
Đây cũng là tất cả vốn liếng của người Môn trên núi ở phía Tây Bố Chính rồi.
Thực các tù trưởng Môn rất