Quân Sanock ở Đông Doanh là quá tham cho nên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đáng lé trong tính huống này việc họ cần làm nhất đó chính là tiến về Đặng Gia thành phối hợp với đồng đội.
Nhưng vì lần này pháo hiệu sớm và không đúng theo “kế hoạch” đã bàn nên đám quân này chỉ biết chém giết vô mục đích.
À không, mục đích của họ là chiếm cứ nơi này.
Cho nên dù chiếm được cổng doanh thì họ cũng chưa có rời đi vì họ không biết rời đi đâu và làm gì.
Ngô Khảo Ký thấy khói lửa nổi lên cùng tiếng chém giết vang trời thì đã hiểu được quân Sanock đã hành động.
Nhưng hắn bấ ngờ là mình chưa có bắn ám hiệu gì bọn này đã ‘làm’ rồi.
Đỡ bớt việc.
Vì nội loạn cho nên thực tế không hề có canh gác ở các cổng doanh.
Trong đêm tối Ngô Khảo Ký cũng không biết Sanock quân ở hướng nào cho nên hắn lập tức ra lệnh bắn pháo hiệu .
Một đốm sáng lóe lên rồi bay vào không trung.
Tia lửa xanh lơ nổ tung trên bầu trời.
Chẳng bao lâu cổng phía Nam của Tượng doanh cũng có pháo hiệu đáp lại.
Mấy tên Sanock này không ngu a.
Điều này chứng minh quân Sanock đã chiếm đóng và đang tập trung ở phía Nam, điều này khiến Ngô Khảo Ký đứng giữa lựa chọn vòng về cửa nam hay tập kích cửa Bắc để tạo thế gọng kìm.
Nói về doanh trại của người Anak Đê thì có thể dùng hai chữ liên miên bất tận để hình dung.
3 vạn người tập trung dưới chân núi Am không phải là ít và họ dựng lều trại như san sát nhau.
Lúc này các đốm lửa báo hiệu của Harivarman IV đã chạy dọc bờ biển bởi các phong hỏa đài, đây là lệnh đổ bộ cho các chiến thuyền ngoài khơi và cũng là mệnh lệnh cho người Anak Đê vượt bãi lầy tiếp ứng quân đổ bộ.
Theo kế hoạch thì phải ngày mai mới thực hiện công việc này, cho nên người Anak Đê không mấy tụ tập nhiều trên núi ngày hôm nay.
Chính vì quyết định bất ngờ từ phía Đặng Gia thành khiến người Anak Đê có phần lúng túng.
Họ bắt đầu nổi lửa châm đuốc và rồng rắn tiến lên núi chuẩn bi vượt bãi lầy.
Nhưng đúng lúc này phía Tây doanh trại Anak Đê tiếng la hét vang chời, tiếng tù và, tiếng cồng chiêng lệnh náo loạn cả một vùng.
Từng mản tên lửa thô to bắn thẳng vào doanh trại người Anak Đê gây nên một sự hoản loạn không nhỏ.
Nhưng không dừng lại ở đó.
Các đợt tấn công dồn dập dọc theo ngoại vi tường rào ở mé đông cũng bắt đầu, tiếng người hô ngựa hí vang trời, tên lửa thì không ngừng bắn vào các lều gỗ tạm của người Anak Đê, thế lửa đã bắt đầu bốc lên cao mạnh mẽ.
Người Anak Đê rất choáng váng và hoang mang.
Họ không ngờ người Việt dám xuất quân và tập kích họ lúc này.
Điểm chết người là họ không biết có bao nhiêu người Việt ngoài kia tập kích họ , và cũng không biết người Chiêm có mang quân hỗ trợ hay không.
Người Anak Đê cực kỳ hoảng loạn vì họ chỉ có thể quan sát rất hạn chế những người tấn công họ.
Họ chỉ có thể nhìn rất hạn chế những đốm sáng nhỏ như có như không từ xa tấn công vào doanh trại.
Những người tấn công họ như u linh quân đội mà không hề giống một đạo quân bình thường.
Thực tế thì đạo quân tấn công vào doanh trại người Anak Đê có bình thường đâu.
Trong thời đại này nếu muốn hành quân vào ban đêm thì phải đèn đuốc sáng chưng ba người một đuốc.
Cứ vậy nhìn ánh đuốc trong đêm có thể tính toán ra số lượng quân sĩ đối phương cùng phát hiện phương hướng chính xác của địch nhân.
Nhưng Kỵ binh tinh nhuệ cùng đàn voi chiến đang tấn công doanh trại này nói riêng và toàn bộ quân Bố Chính nói chung dùng là đèn bão.
Đèn bão này cũng không phải đèn bão bình thường mà là đèn bão có hai tấm thép mỏng mài sáng bóng, hình vòng cung lá che, có thể di chuyển để hội tụ một phần ánh sáng phản chiếu.
Tức là khi cần điều hướng ánh sáng thì bung hai tấm vòng cung này che chắn ở một phía của đèn bão.
Điều này khiến cho từ xa một vài trăm mét nhìn vào rất khó phát hiện nếu đèn bão không chĩa thẳng hướng sáng về họ.
Nhưng cấu trúc này vẫn đảm bảo ánh sáng cho quân sĩ di chuyển trong đêm như một dạng đèn pin sơ khai.
Tức là đèn phin dọi thẳng về bạn thì dễ nhìn thôi, nhưng nếu nhìn ngang đèn pin từ khoảng cách xa thì khó nhìn lắm.
Chính vì vậy Kỵ binh Bố Chính và Tượng binh cứ lầm lũi giữ tốc độ trung bình từ ngoài hơn trăm met mà bắn liên tiếp các mũi tên có quấn rẻ tẩm dầu vào doanh trại địch.
Họ đi lại như trốn không người mà tấn công không mệt mỏi gây nên náo loạn vô cùng tưng bừng.
Trong phút chốc gần như ¼ quân doanh của người Anak Đê đã biến thành ngon đuốc khổng lồ hừng hực trong đêm, lều trại họ xây dựng đa phần là gỗ lợp mái bằng lá khô, thật không hiểu nổi những người Anak Đê này thữ sự có kinh nghiệm hành quân đánh trận thực sự hay không.
Hệ thống phòng hỏa và cứu hỏa của họ rất tồi tệ.
Dường như thế lửa không bị khống chế một chút nào, gió nổi lửa lên, người Anak Đê rơi vào khốn cảnh.
Họ không còn có tư tưởng muốn lên núi tấn công qua bãi lầy theo kế hoạch, vì với thế lửa này cùng chẳng hiểu có thể đốt trụi cả rừng Am hay không.
Mùa mưa chỉ là mới bắt đầu, hai ba cơn mưa chưa thể làm ẩm ướt đi cánh rừng khô héo.
Nếu lửa bắt lên rồi rừng cây thì đó là kết quả cực kỳ tồi tệ cho những ai ở trong đó.
Đặng Gia thành lúc này.
Lý Thường Kiệt binh lâm thành hạ, nhưng ông ta không vội vã cho quân tấn công thành ngay lập tức.
Dường như ông ta đang chờ đợi một điều gì đó.
Hay nói đúng hơn là đang hi vọng một điều gì đó trước khi nướng quân vào một cuộc công thành chiến.
Hoặc giả ông ta đang chờ đợi một cuộc dã chiến chăng? — QUẢNG CÁO —
Đúng lúc này pháo hiệu liên tiếp hai quả bắn lên từ phía thành Đông Đặng Gia thành.
Lông mày của vị Trùm cuối này giãn ra thoải mái hơn một chút.
“ Ngô Văn Sơn… ngươi chắc chắn có thể đối phó chiến tượng?” Lý Thường Kiệt vẫn không quấ yên tâm mà hỏi thêm một lần nữa.
“ Bẩm Thái Úy, chúng tôi Lê Dương binh đoàn coi chiến tượng chỉ là đồ chơi trong túi” Lê Dương binh đoàn người là có ngạo khí, họ là binh đoàn đứng đầu Bố Chính , ngay cả Kỵ binh tinh nhuệ Bố Chính cũng phải xếp sau họ nửa bậc, họ chính là linh hồn của Bố Chính quân, cho nên nghi ngờ năng lực của họ tức là xỉ nhục cả nền quân sự Bố Chính.
Lý Thái Úy họ Lê Dương Binh Đoàn kính trọng, sợ hãi quền lực của ông ta, nhưng ngay kể cả như vậy họ cũng không chấp nhận việc ông ta nghi ngờ năng lực của Lê Dương Binh Đoàn.
“ Có ngạo khí… nhưng thực lực không phải nói là được, ngươi dẫn 500 Lê Dương Binh , 10 chiến tượng, 20 thồ tượng cùng 2000 binh mã sương binh tiến về cổng Đông.
Nếu ta đoán không sai thì quân Sanock đã kiềm chế nơi này.
Ngươi theo cổng đông đánh vào.
Không cần để ý nhiều truy đuổi đến cổng Tây bám theo bất kỳ ai xuất thành bằng cổng Tây “ Lý Thường Kiệt ra lệnh.
“ Đỗ Tùng tại? “ Lý Thường Kiệt lại quát lên.
“ Mạt tướng có mặt…”
“ Ngươi điểm theo 100 thân binh của ta cùng 2000 binh mã 15 chiến tượng cùng 30 thồ tượng vòng về Cổng tây phục kích…” Lý Thường Kiệt lại tiếp tục phân phối quân lực.
Ông tuyệt đối không đả động gì đế cổng phía của thành Đặng Gia.
Chúng tướng cũng không nghĩ nhiều mà răm rắp nghe lệnh.
Lão Thái Úy uy nghiêm không phải thứ mà họ có thể mạo phạm.
Ngô Khảo Ký lựa chọn an toàn, hắn thực tế chưa trải qua bao nhiêu trận đánh và cũng không hề có kinh nghiệm chỉ huy đánh đêm.
Thêm vào đó quân lực dưới tay hắn cực kỳ tào lao cần kể đến đó là 2000 tên lính Châu Âu to con nhưng xộn xộn.
Cho nên Ngô Khảo Ký quyết định đi đường vòng và tiến vào từ phía cổng Nam của Trại Voi.
Không bao lâu đoàn quân nhốn nháo của Ngô Khảo Ký đã tới nơi.
Đến rồi nơi này mới phát hiện lúc này cổng Nam chém giết cực kỳ kịch liệt cá Sanock binh đang cố thủ nơi này, nhưng họ không có chiến tượng nên đang lâm vào thế khó khăn.
“ Bật đèn lên” Ngô Khảo Ký lớn tiếng ra lệnh.
20 thồ tượng đi theo trong quân lúc này mới cấp tốc sửa xoạn…
….
Phừng … phừng… phừng…
Từng luống ánh sáng dọi thẳng vào cổng doanh khiến nó sáng rõ như “ ban ngày”.
Nói sáng như ban ngày hơi quá nhưng thực tế rất là sáng rõ.
Có thể hình dung như cảnh sát bắt tội phạm đang soi đèn cường độ cao vậy.
Ngô Khảo Ký thật muốn thốt lên “ FBI tất cả ngồi xuống giơ tay lên sau gáy… hị hị hị”
Cả một ngày này Ngô Khảo Ký bận rộn ở Bố Chính và các xưởng mộc,rèn chỉ để thực hiện thứ này công nghệ.
Đèn pin siêu to khổng lồ.
Một chiếc đèn