Lý Thường Kiệt nhìn chiến trường mà ưng ý, tất cả đều trong tầm kiểm soát của ông ta.
Thật ra từ lúc bên trong thành đáp lại tín hiệu bên ngoài của Bố Chính thì Lý Thường Kiệt đã nắm vững trận đánh này rồi.
Còn nếu như quân Sanock không làm loạn trong thành thì ông ta sẽ biến chiêu ngay lập tức.
Nhưng nói chung một khi Sanock làm loạn thì chắc chắn áp lực cho quân Chiêm sẽ là mạnh mẽ, đám này dễ dàng hơn bị dắt mũi vào bố trí của Lý Thường Kiệt.
“ Hài thằng nhóc Khảo Ký này cái nhìn tổng quan về quân sự rất mù mờ… nhưng các chiến thuật nhỏ lẻ của thằng nhóc này không thể khinh thường a.” Lý Thường Kiệt cảm khái.
Ông ta đến nơi, tìm hiểu thông tin, đọc lên bố trí cùng kế hoạch quân sự của Bố Chính thấy thật hoang đường và trẻ con.
Nhưng đó và về tầm vĩ mô, còn về tầm vi mô thì Lý Thường Kiệt có chút bội phục đứa cháu này.
Nói chung nếu lấy 1000 đấu 1000 Lý Thường Kiệt cảm thất có khi mình bị mưu ma chước quỷ của tên cháu này đánh bại.
3000 đánh 3000 thì Lý Thường Kiệt chắc chắn mình không bại.
Nhưng từ 5000 trở lên thì ông ta hỉ mũi coi thường kỹ năng quân sự non nớ của Ngô Khảo Ký.
Tổng chỉ huy là vậy đó, càng đông quân càng mạnh mẽ.
Như Ngô Khảo Ký càng đông quân càng yếu đuối.
Đó là sự khác biệt về đẳng cấp.
“ Tên này rõ ràng còn dấu nghề rất nhiều….
thứ này lại phải mang về Long thành rồi…” Lý Thường Kiệt ngắm nhìn dàn Ballista trước mặt mà thì thào.
Ba Lý Xa thì Lý Thường Kiệt còn lạ gì, ông ta sau khi nhận được thứ này còn viết cả một chương binh thư yếu lược để sử dụng chúng.
Nhưng cái ông ta không nghĩ tới là phương pháp bắn tam đoạn mà Ngô Khảo Ký đã tổ chức luyện tập cho quân sĩ.
Chỉ có 600 cỗ Ballista xếp thành 3 hàng, vì chân đế cao thấp khác nhau, hàng trước gần như bò bắn, hàng hai như quỳ bắn, hàng cuối là đứng bắn.
Cứ mỗi lần tiếng còi vang lên là một hàng xạ kích.
Lý Thường Kiệt nhận ra thứ này chống kỵ binh xung kích rất hiệu quả.
Nếu như đủ Ba Lý Xa thì bao nhiêu Kỵ binh xông lên cũng không thành vấn đề.
Kỵ binh hay tượng binh xung phong thường có nhiều lớp.
Nếu chỉ xạ kích một lượt rồi lên dây cung nỏ thì thời gian chết đó đám kị binh sẽ ào lên và chém giết chết sạch cung thủ.
Nhưng cách bắn ha hàng sẽ tạo nên trùng kích liên miên bất tuyệt, từng lớp Kỵ binh hoặc Tượng binh liên tục ngã xuống và tạo thành cản trở cho lớp phía sau.
Và điều này đang hiển hiện lên trước mặt của Lý Thường Kiệt.
Chỉ một thay đổi rất nhỏ trong phương pháp tác chiến nhưng hiệu quả thì không thể tưởng tượng nổi.
Lý Thường Kiệt biết gọi đứa cháu này là gì đây? Nếu nói hán ngu ngốc quan sự thì làm sao nghĩ ra những thứ này.
Nhưng nói tên này là tài năng quân sự thì bố trí trước đây ở Bố Chính nhìn như một bãi shit không hơn không kém.
Lý Thường Kiệt quyết tâm rồi, lần này phải lôi cổ tên này đi phương Bắc giữ hắn bên cạnh để dạy dỗ.
Ngô gia làm sao lại sinh ra cái thứ… không thể đánh giá như vậy.
Nói về chiến tường , quãng đường chỉ còn 200m nhưng là quá sức chịu đựng với tượng binh.
Họ cảm giác khoảng cách chỉ vài chục giây này trở nên xa vời vợi.
Ba loạt tên lần lượt đã loại bỏ gần 15 chiến tượng khỏi vòng chiến.
Điều đáng chết nhất đó là không phải mọi chiến tượng thương vong đều kịp né tránh.
Tốc đô xông lên bị cản trở mà giảm đi trông thấy…
Nhưng họ chưa kịp hoàn hồn thì loạt tên thứ tư, thứ năm lại phặc phặc mà bổ vồ lấy họ.
người Chiêm hoang mang.
Phương thức chiến đấu lấy Ballista đối Voi là phương thức tốt nhưng không phải tuyệt đối lợi hại.
Ví như nếu số lượng chiên tượng quá lớn , số lượng Ballista không đủ thì người thua thiệt dĩ nhiên là những Ballista.
Vì xạ trinh khoảng cách cuối cùng cũng chỉ là 200m nếu không đủ số lượng áp chế, chỉ cần một con voi lao vào trận địa Ballista thì nơi này cũng trở thành biển máu mà thôi.
Số lượng voi của người Chiêm đủ để vượt qua 600 tay súng Bố Chính không.
58 con chiến tượng hung dữ, theo lý thuyết tuyệt đối đủ.
Vì voi là sih vật có sức sống quá cường đại.
Có những con trúng rồi 2-3 mũi tên vẫn có thể tập tễnh lao lên.
………………………………………….
Trại voi phía đông thành Đặng Gia, chiến cuộc rơi vào thế nguy hiểm nhất.
Quân Chiêm đang tránh dần ra để mười mấy thớt chiến tượng tiến lên.
Người Châu Âu có sự sợ hãi tiên thiên đối với những co quái vật to lớn mà đất nước họ không có.
Tuy trong dòng đời no lệ lưu lạc họ cũng có nhiều lần bái liến Voi.
Nhưng trong lòng họ nỗi sợ hãi này chẳng bao giờ phai nhòa…
“ Stop stop” Ngô Khảo Ký hô vang khiến cho đám lính Châu Âu dừng bước.
Mà chẳng cần hô bọn hắn cũng dừng cả lại rồi cả đám nấp sau khiên lớn co ro chuẩn bị chạy….
“ Tượng binh quay đầu nhanh….” Ngô Khảo Tước hét lên với tượng binh của Bố Chính đang làm nhiệm vụ rọi đèn ở phía sau.
Đám này khá hiểu ý chuyện gì sắp xảy ra nên cuống quýt quay đầu tượng binh….
— QUẢNG CÁO —
“ Lính ném lôi đâu… chuẩn bị….” “ Châm lửa” …” ném”
Ngô Khảo Ký gào thét trong đám loạn binh.
Các sĩ quan quản lý đội vội vàng theo lệnh chỉ huy mà gào thét cho đám binh sĩ mình quản lý thực hiện hành động.
Ngô Khảo Ký quyết định tối nay sử dụng lôi đạn, có những lúc, co những thời điểm chỉ có thứ này mới là phương án giải quyết nhanh nhất chiến trường…..
Vì chiến trường lúc này là hai bên ma sát nhau cho nên chiến tượng sau khi điều đến không thể phi nước đại mà tiếp cận quân Bố Chính.
Chúng chỉ là lững thững lù lù áp chế mà tiến lên.
Bỗng nhiên…
Uỳnh… Uỳnh ….
Uỳnh….
Cả trăm quả lựu đạn được quăng ra và nổ phía tước hàng rào khiên của Lính Châu Âu tầm 10 m hơn.
Khói bụi mờ mịt.
Tiếng kêu la than khóc ầm ĩ một phương.
100 quả lưu đạn quăng vào nơi nhung nhúc cả ngàn người tụ tập hậu quả ra sao đủ hiểu.
Máu me… ruột gan, phèo phổi những thứ này trộn lẫn cũng nhàu mà bầy hầy khắp nơi.
Nên nhớ vì quá chen chúc cho nên có những quả lưu đạn còn kẹt lại giữa các chiến binh Chiêm Thành mà phát nổ chứ không phải rơi xuống đất rồi nổ.
Những quả lưu đạn như vậy sức sát thương… khó có thể nói nổi.
Nhưng cũng vì chen chúc cho nên người này thân thể trở thành người kia bia đạn, có rất nhiều Chiêm binh vẫn còn đứng vững sau phút giây bàng hoàng.
Họ không chạy, họ không khóc, họ không quỳ… vì họ bị nổ choáng… bị tiếng động kinh hoàng làm cho mất phương hướng.
Chỉ trong phút giây lôi hỏa tràn ngập , đồng đội thân thể như những quả dưa hấu vỡ tung trước mặt, thử hỏi họ làm sao có thể bình tĩnh.
Nhưng kinh hoàng hơn đó chính là voi chiến đã hoảng sợ và mất kiểm soát rồi lao bừa tứ phía…
Ngô Khảo Ký hoản hồn.
“ Ném… mau ném lôi đạn”… “ném tự do”
Uỳnh … uỳnh uỳnh….
Tiếng nổ liên miên như sấm vọng ra từ phía doanh trại Voi.
“ Rút lui … con mẹ nó chạy… nhanh”
Ngô Khảo Ký cuống cuồng…
Bố Chính binh sau khi đẩy mạnh vào doanh được hơn 50 bộ thì lúc này bỏ chạy thục mạng ra ngoài.
Sanock binh mặt cắt không còn giọt máu chạy theo.
Lự đạn nổ Voi là con dao hai lưỡi.
Voi quả thực sợ lưu đạn tiếng nổ mà mất khống chế.
Nhưng chính vì mất khống chế thực tế nó cót thể lao về mọi hướng.
Nếu nó lao thẳng vào quân Bố Chính thì Ngô Khảo Ký lãnh đủ.
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Ký nghịc