Ngô Khảo Ký về đén Bố Chính đã vào là buổi tối, lúc này mọi việc đã an bào xong xuôi tất cả.
Ngô Khảo Tích thần hồn nát thần tính chạy vào đến của biển Linh Giang thì gặp 3500 thủy binh Bố Chính ầm ầm trên đường lao ra hỗ trợ.
Việc thủy quân Đại Việt quần nhau với hải tặc su đó đuổi nhau ven biển đã được các đài quan sát có kính viễn vọng của Tòng Chất nhì thấy và báo cáo về Bố Chính.
Nhưng nói thật đường xá thông tin thời này quá bèo.
Đến khi Lý Thường Kiệt tổ chức được Thủy binh Bố Chính lao ra hỗ trợ thì quân Đại Việt đã bị dọa chạy về đến cửa biển.
Gặp được đoàn chiến thuyền “hùng hậu” của Bố Chính chì Ngô Khảo Tích quay xe cái doẹt, quyết quay lại chiến thêm một trận nữa với người Chiêm.
Lúc này đàn chiến hạm với cả 1000 đại hạm lớn nhỏ của Medang cũng tới hơi.
Hai bên dàn quân trên biển hằm hè nhau.
Thủy thủ Mã lai trên hạm đội Bố Chính không lạ gì thuyền chiến cùng cờ hiệu Medang thế nên vội cấp báo cho Lý Thường Kiệt.
Hai bên ngắn gọn cử thuyền giao lưu và hiểu ra được họ đã bỏ lỡ thời cơ như thế nào.
Lý Thường Kiệt, Ngô Khảo Tích chỉ có thể than vắn thở dài mà thôi.
Đồng thời quân Đại Việt thực sự choáng ngợp trước tiềm lực của Bố Chính lúc này.
Họ không ngờ rằng Bố Chính lại có được lực lượng viện trợ từ ngoại quốc hùng mạnh đến vậy.
Lý Thường Kiệt lập tức ra lệnh cho Ngô Khảo Tích trong ngày quay về Nghệ An mà không cần cập cảng Bố Chính.
Điều này cũng dễ hiểu vì Bố Chính có quá nhiều thứ cần che dấu, trong đám quân triều đình có cả người của thiên tử quân, người Thanh Hóa, người Nghệ An.
Để họ tiến vào Bố Chính là không hợp lý lúc này.
Đồng thời Bố Chính đã thực sự rất an toàn lúc này, chỉ cần xử lý hậu chiến mà thôi.
Cho nên Lý Thường Kiệt tạm thời ở lại chờ Ngô Khảo Ký để dặn dò một hai.
Sau đó ông ta cũng phải nhanh chóng quay về phương Bắc.
Kế hoạch đánh Tống không thể dở dang lúc này.
Và ông ta không có thời gian để có thể đánh vào Chiên Thành.
Chính Hòa thành, phủ công chúa.
Lúc này Công Chúa thì đang ở Bố Chính Thành, Nhưng phủ công Chúa lại đèn đuốc sáng chưng.
Ngồi tại giữa đình viện là bóng giáng hai người đàn ông cao ngất, khuôn mặt thì giống nhau bốn phần nhưng lại một già một trẻ chênh lệch rất nhiều.
“ Cháu xin cảm ơn đại bá, nếu không có đại bá thì lần này Bố Chính quả thực nguy nan.” Ngô Khảo Ký cầm lên một chén rượu mà cúi người kính.
Hắn đã nghe kể về lực lượng người Mương tập kích Bố Chính, cũng nghe về hải quân Chiêm đổ bộ tràn ngập cả Tòng Chất.
Thực tế không có mưu sách của Lý Thường Kiệt thì Bố Chính với bao nhiêu công lao chuẩn bị của Ngô Khảo Ký vẫn rơi vào thế hạ phong.
Nếu không cẩn thận thì toàn quân sẽ tuyệt diệt cho dù hắn có vũ khí hay công nghệ vượt trội đi chăng nữa.
Mà kể cả nếu may mắn thắng trận thì Bố Chính cũng sẽ bị đánh cho thương gân động cốt, không có năm mười năm là không thể khôi phục lại được.
Thời này dân số sinh sôi chậm chạp.
Bố Chính mà chết vạn người khỏe mạnh thì coi như game over.
Lý Thường Kiệt thản nhiên nhận ly rượu này, ông ta đủ tư cách để nhận lấy nó.
Ông đang trầm ngâm mà suy nghĩ, đứa cháu này mặt dù rất non nớt cả về chính trị và quân sự.
Nhưng hắn lại không phải người ngu và là một người chịu lắng nghe cùng học hỏi.
Do đó tương lai vẫn là rất tươi sáng, nhưng lúc này hắn vẫn chưa thể quá lộ liễu bước ra ngoài ánh sáng, hắn vẫn cần có thời gian để thực sự hoàn thiện bản thân trước khi phải đương đầu với sóng gió thực sự.
Bố Chính tuy có nhiều thứ mới mẻ độc đáo nhưng lại thiếu đi căn cơ và chiều sâu.
“ Khảo Ký, chiến tranh với người Chiêm có lẽ chỉ có thể đánh đến mức độ này, ngươi không biết trong triều lúc này tình hình phe đảng khá phức tạp.
Thanh Hóa, Nghệ An đều viện cớ toàn lực hỗ trợ cho cuộc chiến phương Bắc mà không chịu ra sức vấn đề phương Nam.
Vả lại địa giới ba châu này quả thực có vấn đề…” Lý Thường Kiệt thâm tường mà nói…
“ Có vấn đề?” Ngô Khảo Ký ngớ người.
— QUẢNG CÁO —
“ Thực tế địa phận Châu Ma Linh chỉ đến sông Thạch Hàn ( Sông Thạch Hãn ngày nay), bên bờ Nam Sông Thạch Hàn là hai tiểu châu Ô và Rí.
Nhưng trong lúc bắt ép Chế Củ kí hiệp ước cắt đất thì chúng ta lờ đi việc tồn tại của hai tiểu Châu này mà gom chúng lại thành Ma Linh Châu kéo dài tới tận đèo Vân Hải.
Vì chúng ta quyết dùng đèo Vân Hải là nơi chặng rồi người Chiêm nếu họ có ý đồ…” Lý Thường Kiệt tiếp tục giải thích.
“ Cho nên...?” Ngô Khảo Ký bắt đầu cảm thấy nổi bão trong lòng, hắn cố gắng sống chết cũng là để nuốt hết dải đất này lúc này nghe được tình huống làm cho Ngô Khảo Ký cảm thấy có điều gì đó mờ ám bất thường ở đây.
“ Cho nên mấy năm vừa qua người Chiêm không ngừng đòi lại hai Châu Ô và Rí.
Thực tế chúng là cũng là đuối lý.
Mà Đại Việt lúc này không thể chịu nổi một cuộc chiến lưỡng đầu thọ địch, nên nhớ đánh Tống rồi là chọc vào tổ ong vò vẽ, sau đó sẽ là một trận chiến khuynh quốc, cho nên ý tứ của triều đình là muốn hòa hoãn cùng Chiêm.
Lấy sông Thạch Hàn làm ranh giới…” Lý Thường Kiệt cũng là bất đắc dĩ, rõ ràng Bố Chính thắng lớn, rõ ràng Đại Việt đang chiếm thế thượng phong nhưng lại phải nhượng ra hai châu Ô Rí.
“ Ta….” Ngô Khảo Ký muốn há mồm chửi thề nhưng kiềm chế lại được.
“ Khảo Ký, Bá biết cháu có đảm lược, nhưng hãy nghĩ xa hơn… Bố Chính có tiếp tục một mình kéo dài trận chiến này thêm vài tháng được không? Người Chiêm tuy thua đau nhưng lực lượng nòng cốt vẫn còn.
Dân Chiêm 4 triệu người họ khuynh quốc mà đánh thì một Châu Bố Chính có thể kháng cự được? Ta không thể ở nơi này lâu được.
Mà cháu cũng nên ngược Bắc cùng ta… cho nên vấn đề phía Nam vẫn phải tạm thời nhẫn nhịn.” Lý Thường Kiệt vỗ vỗ vai của Ngô Khảo Ký mà nói, ông ta nói hết sức chân tình.
Người Chiêm có thể huy động được bao nhiêu quân? 7 vạn 8 vạn hay 10 vạn? Nếu quả thực không hòa hoãn nổi nếu người Tống phản công, người Chiêm cũng quấy phá thì sao? Lưỡng dầu thọ địch người Việt chịu không nổi.
Mục đích Harivarman IV thực hiện chiến tranh là gì? Có phải hắn ngu mà nghe theo người Tống chỉ đạo không.
Thực tế là không hề.
Tất cả chỉ là chính trị mục đích mà thôi.
Khi Tống nói: Ê.
Chiêm thằng Việt nó chiếm ba mảnh ruộng nhà mày kìa, đem quân quất bọ mợ nó đi, anh hỗ trợ chú.
Chiêm nói: Anh từ Bắc đánh xuống em từ Nam đập lên đè chết nó.
Nhưng thực tâm người Chiêm nghĩ gì Harivarman IV nghĩ gì: Tổ xư bố thằng Tống chuyên đi xúi đểu.
Mình đánh Việt chắc mẹ gì Tống nó đã từ phía Bắc đánh xuống cùng lúc, mà thằng Việt nó khỏe vãi linh hồn nó vả cho thì răng không còn cái nào.
Nhưng….
Thằng Tống nó quyết đánh thằng Việt thật, ai thắng ai thua kệ mẹ nó nhưng mình phải hù thằng Việt một cái đòi lại mấy mẩu vườn be bé.
Dĩ nhiên một bộ não như Harivarman IV người có thể trong 1 năm vực dậy cả kinh tế và quân sự của Chiêm Thành là gà mờ.
Hắn không những không gà mà còn quá tinh ranh.
Hắn biết Chiêm Thành quốc lực vừa dậy kể cả Tống hỗ trợ thì bố hắn cũng không gây được với Đại Việt.
Nhưng hắn vẫn đánh, và vì sao hắn đánh, vì hắn biết Đại Việt phải thỏa hiệp cho dù thua hay thắng.
Nếu Chiêm Thành thắng thì đòi lại 3 Châu Bố Chính Ma Linh.
Địa Lý, nếu Chiêm Thành thua thì lui quân cầm giữ Ô Rí hai châu , xây dựng phòng tuyến sông Thạch Hàn.
Để xem quân Đại Việt dám hai mặt thọ địch hay không.
— QUẢNG CÁO —
Cho nên trận chiến này Harivarman IV ở thế bất bại.
Về chính trị hắn sẽ đạt được sự đồng thuận cao trong nước vì đã đòi lại được hai châu Ô Rí.
Còn thua trận hay không không quan trọng vì Chiêm Thành thua Đại Việt thành thói quen rồi.
Đòi được Ô Rí tức là thành công, là uy tín chính trị của Harivarman IV được đảm bảo vững chắc ở Chiêm Thành.
Và trong lịch sử của một thế giới nào đó đúng là Harivarman