Đêm tối tại Đại Việt quân doanh nơi Vĩnh An châu.
Ngô Khảo Ký đang nhíu mày cố gắng thấu hiểu kế hoạch tấn công phía bắc của triều đình bô lão.
“ Bá, ta không hiểu lắm, chúng ta đã quyết định nâng Thân Cảnh Phúc thành chúa người Mân lưỡng Quảng, tại sao vẫn chậm trễ một tháng mới tấn công vào Khâm Liêm hai Châu?”
Ngô Khảo Ký thật không thể hiểu nổi cách dụng binh của Đại Việt các bô lão.
Ờ thì trong quá khứ Đại Việt trung ương triều đình chó ý đồ muốn để quân các thổ ti thủ lãnh phải chịu thiệt thòi khiến thế lực của họ giảm đi có lợi cho sự khống chế của triều đình sau này.
Chính vì vậy trong lịch sử nơi nào đó.
Cánh quân phía Tây do các tù trưởng bắt đầu tiến công từ cuối tháng 10 năm Thái Ninh thứ 5 cho đến đầu tháng 12 các cánh quân của Lưu Kỷ, Tôn Đản, Vi Thủ An, Hoàng Kim Mãn, Thân Cảnh Phúc đánh vượt biên giới chiếm thành Tư Minh đánh đến tận chân thành Ung Châu thì quân triều đình Đại Việt mới động.
Hành động này rõ ràng là cánh quân phía Tây gần như chủ lực hoàn toàn khi họ đánh đến tận mục tiêu cuối cùng trong chiến dịch đó là Ung Châu.
Trông khi quân triều đình chưa động.
Ý đồ bào mòn sức mạnh của các tù trưởng dân tộc ở đây rất lộ liễu.
Vì thực tế cứ cho rằng thời này thông tin chập trễ hết sức đi chăng nữa thì hai cánh quân Đông Tây không thể lệch thời gian đến hai tháng trời.
Nên nhớ cánh quân “chim mồi “ phía tây đánh tận đến mục tiêu cuối cùng và chờ đợi hơn một tháng thì quân triều đình mới tới vào cuối tháng 1.
Sự chậm chễ này của quân triều đình trong lịch sử thì Ngô Khảo Ký hiểu được vì họ có lý do.
Nhưng hiện tại sách lược thay đổi hoàn toàn nhưng Lý Thường Kiệt vẫn cho quân triều đình xuất phát chậm cả tháng trời thì Ngô Khảo Ký hiểu không nổi.
“ Bất học vô thuật…”
“ Ai ui….”
Lại ăn một gõ, Ngô Khảo Ký méo mặt, Lý Thường Kiệt gõ hắn phát nghiện, gõ không phát nào trật, Ngô Khảo Ký hắn chịu tội không thể phản kháng nổi.
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Tích thì đứng một bên bụm miệng cười, Ngô Thường Hiến không có biểu hiện.
Ông ta và Ngô Khảo Ký không khí hai người quá gượng gạo chỉ là chào hỏi khá xã giao giữa phụ thân và nhi tử.
“ Ngươi cần phải đọc thêm binh thư.
Bá hỏi ngươi… trận đánh này chúng ta e ngại quân chính quy phương Bắc của nước Tống hay e ngại quân phương Nam?” Lý Thường Kiệt mang theo Ngô Khảo Ký đến đây dĩ nhiên cũng có ý dạy dỗ thêm cho tên này về quân sự.
Vì tên này quá gà mờ về cách nhìn tổng quan của một trận chiến lớn.
“ Chúng ta e ngại quân chính quy phương Bắc” Ngô Khảo Ký trả lời chắc đe.
Đơn giản vì Tống lúc này có một đội Kỵ binh kha khá ở phương Bắc để quần nhau với người Liêu và Tây Hạ, tuy thắng ít thua nhiều nhưng không thể coi thường vì đây là lão binh.
Tiếp đến Tống được đánh giá là có lực lượng bộ binh tinh nhuệ và hung hậu nhất trong khu vực.
Nếu không có đội bộ binh này thì Tống tèo lâu rồi.
Mà nhánh Bộ Binh này phần lớn nằm ở biên giới phía Bắc và một phần đóng ở Biện Kinh.
Còn ở phương Nam thực tế quân lực của Tống bạc nhược vô cùng, không phải họ không muốn phát triển bộ binh ở đây mà là không thể.
Chính sách của người Tống ở phương Nam là ức binh, tức là ức chế sự vũ trang của các dân tộc Tráng – Mân nơi này.
Số dân Tráng – Mân ở Miền Nam lên đến 5-6 triệu người và liên tục có các quộc nổi dậy.
Nhất là cách đây 20 năm Nùng Trí Cao đã làm cho Tống choáng váng một lần cho nên họ bắt buộc phải ức chế vũ trang của người Tráng.
Nhưng khu vực Lưỡng Quảng và Phúc Kiến có đến 80% số dân là người Tráng cho nên muốn chưng binh phải chưng Tráng binh.
Xong chưng Tráng binh cấp vũ khí tốt cho họ lại sợ họ nổi dậy.
Cho nên ở miền Nam nước Tống lúc này là một mảnh mâu thuẫn ghê gớm về quân sự.
Điều quân từ Bắc về Nam vậy lấy gì thủ phương Bắc? Do đó Ngô Khảo Ký có thể trả lời thẳng.
Đại Việt không ngán quân Phương Nam của người Tống.
“ Vậy theo ngươi nếu triều đình Đại Tống cử binh cấp tốc từ phía Bắc hỗ trợ cho Ung Liêm Khâm châu thì sao?” Lý Thường Kiệt từ tốn hỏi.
“ Rất khó đánh, nhưng điều quân từ phương Bắc về phương Nam là cả vấn đề khó khăn, trong thời gian ngắn người Tống làm không nổi.” Ngô Khảo Ký vẫn lý luận.
“ Khó khăn nhưng không phải không thể, nếu sức uy hiếp quá lớn thì người Tống vẫn sẽ làm như vậy, bài học của Nùng Trí Cao năm xưa vẫn hiển hiện.
Địch Thanh trong một tháng đã dẫn theo đội