Ngoài khơi vịnh Bắc Hải cách bờ tầm 50 dặm.
Lúc này hai con thuyền “cướp biển kiểu dáng lạ đang o éo hai chiếc thương thuyền.
Trên thân các thủy thủ hai bên đều là máu me ghe gớm nhìn như họ vừa ttair qua chém giết nguy hiểm.
Nhưng thực tế đám này đang nhàm chán vui cười nói chuyện “thân mật “với nhau.
“Ngô tướng quân không biết phải chờ đến bao lâu..
chúng ta ở đây uống gió Đông Bắc nửa ngày rồi,” Một tên thủy thủ thương thyền không ngờ đang nói chuyện cùng một “Hải tặc” rất mùi mẫn.
“ Chắc cũng sớm thôi… để lũ quan binh Tống điều được quân đội thì cũng phải mất nửa ngày là ít” Ngô Bình nhe răng cười gằn.
Thật ra nếu nhìn kĩ thì đám thủy thủ người Hoa Hạ này chỉ là hàng fake.
Đây toàn là chiến binh Mã Lai sống tại Bố Chính cả năm trời, bọn này hiếu chiên và rất thiện chiến trên biển.
Đặc biệt chúng đã có thể nói lưu loát một số tiếng Việt cơ bản.
“Tướng quân… hướng Bắc xuất hiện chiến hạm…” Một tên hoa tiêu thủy thủ la lớn.
Gã này vẫn đang ôm lấy chiếc kính viễn vọng to kềnh càng được cố định trên thuyền mà ngắm nghía.
Như đã nói , hệ thống ép khuôn thủy tinh khó có thể chế tạo những tấm thấu kính nhỏ mà không tránh nổi gợn sóng.
Nhưng chế tạo thấu kính dạng lớn thì lại dễ dàng hơn nhiều.
Mặc dù kính viễn vọng Bố Chính không quá đặc sắc và chất lượng vẫn khiêm tốn, nhưng x4 khả năng phóng đại đưa đến tầm nhìn gia tăng quá nhiều trên biển.
Mặ dù hình ảnh đôi khi méo mó nhưng để phát hiện thuyền địch từ xa thì , kính Viễn vọng lúc này là miễn chê.
Trong khi mắt thường chỉ có thể quan sát và phát hiện… đại hạm 45 m từ khoảng cacha 10-15k m tùy thị lực từng người thì một chiếc kính viễn vọng có thể quan sát xa đến 30-35km.
Chỉ cần nhỏ nhỏ như vậy thôi thì lợi thế của quân Bố Chính sẽ tăng rất nhiều.
“ Địch nhân có bao nhiêu chiến hạm?”
Ngô Bình giơ lên ống nhòm cá nhân mà ngắm về phía tên hoa tiêu vừa chỉ, nhưng ống nhòm x2 của hắn thật khó phân biệt mục tiêu ở quá xa..
“ Hai thuyền lớn, 7-8 thuyền nhỏ, phía sau tiểu nhân không thấy rõ…” Hoa tiêu lên tiếng..
“ Tốt tốt….
bắt đầu hóm lửa bên phía thuyền buôn đi..”
Hai chiếc thuyền buôn lúc này bừng bừng được đốt cháy… Thực tế chỉ là đốt một số bố trí sẵn trên bong tàu, xung quanh đã được sơ tán đồ vật để tránh hỏa hoạn.
Cách đám hải tặc và thương thuyền 40 dặm về hướng chính đông là một hạm đội đông đảo mấy chục chiến hạm đang lểnh bềnh nhấp nhô.
Không thể nghi ngờ gì nữa đây chính là hạm đội Bố Chính đang ém quân từ xa.
— QUẢNG CÁO —
Ỷ lại có lợi thế kính viễn vọng trong tay Ngô Khảo Ký dĩ nhiên có thể dễ dàng bố trí bẫy rập trong thời tiết trời quang mây tạnh tầm nhìn tốt.
Trong điều kiện này hắn có thể thoải mái “dòm” địch nhân còn địch nhân thì không hay biết gì.
Có thể nói địch nhân sẽ khá mù khi đối diện với hạm đội Bố Chính.
Dĩ nhiên hạm đội triều đình cũng ăn cướp kha khá kính viễn vọng của Bố Chính cho nên năng lực này triều đình Đại Việt cũng có đôi chút.
“ Bẩm chủ công, tín hiệu đã báo… nhưng chúng ta vẫn chưa thấy quân địch…” Hoa tiêu của đội chiến hạm Bố Chính tất nhiên là liên tục dùng kính viễn vọng từ xa mà quan sát mồi nhử liên tục.
Dĩ nhiên là không thấy rồi, bên kia báo cáo chắc là địch nhân mới đến tầm ngắm chắc cũng phải ngoài 30 dặm.
Chỗ này lại cách mồi 40 dặm.
Một cái hướng đông một cái hướng bắc, theo như công thức tính cạnh huyền tam giác vuông thì ít nhất khoảng cách lúc này của quân tống là hơn 50 dặm, tuy nói 50 dặm vẫn thuộc tầm nhắm của kính viễn vọng nhưng cũng không phải cứ nhìn là sẽ thấy.
“ Ngươi tìm hướng 10-12 giời…”Ngô Khảo Ký lớn tiếng chỉ điểm cho hoa tiêu.
Tất nhiên chỉ cần ước lượng chút khoảng cánh cùng có chút kiến thức số học có thể dễ dang tình ra góc cần quan sát.
Đám hoa tiêu tuy có kinh nghiệm đi biển nhưng kiến thức cơ bản số học vẫn là 0.
Bố Chính nền giáo dục chỉ mới thành hình cho nên những thứ này quân sĩ bình thường và dân chúng phải từ từ mới có thể tiếp cận.
“ Chủ công phát hiện ra thuyền địch, tầm chục chiến hạm… đang hướng về con mồi di chuyển nhanh…” Hoa tiêu phía trên cột buồm la lướn.
Ngô Khảo Ký giơ lên ống nhòm của mình cũng đã lác đác thấy các chấm đen xa xa nơi chân trời..
“ Mon-Tra.
Ngươi điều khiển hạm đội vòng lên phía bắc một chút tránh ánh mắt của quân địch sau đó tiến hành bao vây” Ngô Khảo Ký ra lệnh cho thuộc hạ.
Tên này Người Mã và trước đây cũng là một quan chỉ huy khá cao cấp của quân Tam Phật Tề Srivijaya.
Gã này vốn dĩ là tù binh của Daksamavamca và được đưa đến Bố Chính cả năm trước.
Lúc này Ngô Khảo Ký đã bắt đầu tin tưởng mà dùng người Mã lai trong quân đội rồi.
Điều khiển hạm đội thì Ngô Khảo Ký chưa thông thuộc, hệ thống cờ kí hiệu tác chiến trên biển của người Mã là một hệ thống phức tạp và riêng biệt so với người Việt.
Cho nên Ngô Khảo Ký chỉ nói ý tưởng chiến đấu còn lại để Mon Tra chỉ huy trên biển thì hơn.
“ Vâng thưa chủ nhân.”
Tiếng tù và dài ngắn, tiếng chiêng cồng cùng cờ hiệu ra lệnh dồn dập cất lên.
Hạm đội Bố Chính ầm ầm xuất kích.
Ở một nơi nào đó cách “mồi câu” 30 dặm cuối cùng thì đám thủy quân Chiết Giang cũng nhìn thấy “đối tượng” cần giải cứu của họ.
Trong khoảng 30 dặm trên biển thì mắt thường đã có thể lờ mờ quan sát được trong điều kiện ánh áng tốt.
Lúc này vì thuyền buôn đã châm khói rối tinh rối mù cho nên rất dễ được phát hiện từ xa.
“ Ngô tướng quân..
ngô tướng quân… nhanh nhanh cứu… Trịnh ra đồng ý ra 500 lượng..” Bên thuyền buôn dẫn đường Trịnh Cao đang cuống quýt nhảy lên hét lớn đầy “lo lắng”.
“ 500 lượng? ….
Một lời đã định…”
“ Quân sĩ đâu thổi tù và, đánh cờ hiệu, tăng hết tốc độ chèo..” Ngô Tông Lập lớn tiếng ra lệnh cho thuộc hạ.
Nói chúng hắn không đánh giá cao lần hải tặc đánh nhau này.
Đơn giản chênh lệch quá lớn, hải tặc chỉ có hai thuyền cỡ trung trong khi đó quân Tống có đến cả ngàn tinh binh Chiết Giang cùng 2 thuyền lớn 8 trung hạm.
Lực lượng chênh nhau quá nhiều cho nên Ngô Tông Lập nghĩ chỉ cần hắn xuất hiện thì hải tặc co giò chạy rồi.
Dĩ nhiên Ngô Tông Lập định bụng sẽ không đuổi theo hải tặc, vì chỉ cần cướp lại thương thuyền là đủ rồi.
Việc nhẹ lương cao hai chẳng ham