Việc Ngô Khảo Ký trú quân tại Ải Côn Lôn không có gì là bí mật hay khó đoán định.
Thực tế từ khi nắm trong tay Vương Đạo Hàn thì Ngô Khảo Ký luôn giữ liệc lạc cùng Vương Thị cho nên việc Vương Kế Tổ chính xác vòng từ Quế Lâm tới Liễu Châu rồi tiến thẳng Ải Côn Lôn.
Thông qua Vương Kế Tổ thì Ngô Khảo Ký biết được quá nhiều thông tin tình báo của nước Tống.
Cái này không phải là Vương Thị Phúc Kiến mạnh hơn Trịnh thị Huỳnh Dương mà là Vương Kế Tổ nằm gần hơn trung tâm quyền lực của Vương thị nên biết rõ nhiều thông tin triều đình hơn.
Trịnh Cao liếm chó hán gian một cách triệt để điều này Ngô Khảo Ký không phủ nhận và nghi ngờ, nhưng rốt cuộc Trịnh Cao chỉ mà một thương nhân tổng quản làm ăn phương Nam của Trịnh Thị mà thôi.
Cho nên nếu nói về tình bào về các quận phương nam của nước Tống thì Trịnh Cao khá có năng lực.
Nhưng nếu nói về hiểu biến triều đình Đại Tống thì Trịnh Cao vẫn chưa đủ trình.
Ngô Khảo Ký chỉ có thể bùi nghi một ý nghĩ, hắn là một người xuyên không cho nên chắc vận khí tốt.
Đôi lúc Ngô Khảo Ký nhìn lại chặng đường hai năm xuyên không của mình nếu không có vận khí tốt thì có lẽ giờ này hắn mồ xanh cỏ lâu rồi.
Vận khi tốt đầu tiên đó chính là hắn họ Ngô, một thế tộc cớ bự của Đại Việt , vận khi nữa đó là xuất phát điểm của Ngô Khảo Ký khá hoàn hảo khi trưởng quản một vùng hoang vu không ai để mắt và có thể tự do bay nhảy làm loạn.
Cho nên Ngô Khảo Ký nhiều lần làm sai nhưng không tạo nên hậu quả lớn.
Ngô Khảo Ký thầm nhủ nếu hắn là một Huyện lệnh hay Châu Mục ở miền Bắc gần triều đình mà có những sai lầm cỡ đó thì chắc chắn không những tự đưa bản thân vào nguy hiểm mà có thể kéo sập cả Ngô gia.
Thứ đến Bố Chính chiến tranh thì có Lý Thường Kiệt xuất hiện trợ giúp như có thiên thần bảo hộ.
Muốn hợp thức hóa những sự thần kỳ công nghệ thì lai thu được mấy tên đệ đệ làm hàng rào chắn cùng một đám người Châu Âu để đóng kịch.
Tất nhiên nói là may mắn vận khí nhưng nếu không biết nám bắt thì cũng dở sống dở chết.
Cái mà Ngô Khảo Ký có đó chính là sự tỉnh táo nhất định mà không quá tham lam vội vã, cái mà hắn mạnh mẽ nhất đó chính là khả năng học tập và hòa nhập vào xã hội phong kiến.
Ví như lần này vận khí lại đến với Ngô Khảo Ký , trong lúc chưa hiểu tình hình quân Tống ở Quế Lâm cùng Liêm Châu thì trời lại mang Vương Kế Tổ đến đây.
Vương Kế Tổ một là biết hướng đi cơ bản của triều đình Đại Tống, hai nữa là bản thân Vương Kế Tổ vừa mới từ Quế Lâm- Liễu Châu mà đến cho nên biết thừa binh lực nơi này ra sao.
Nếu nói Liễu Châu, Quế Lâm trong hệ thống quân sự không có người Vương gia thì Ngô Khảo Ký khôn tin.
Điểm đáng nói ở đây đó chính là Vương Kế Tổ rất thẳng thắn khai báo tình hình cả Quế Lâm lẫn Liễu Châu cho Ngô Khảo Ký.
Về nguyên nhân thì Ngô Khảo Ký hắn có thể đoán định được một hai.
Vương thị có ý phản, có ý lập Mân quốc nối gót sự nhiệp cha ông.
Nhưng Vương thị vẫn chưa dám hay nói đúng hơn là bọn hắn thấy thời cơ chưa đến vì trong mắt Vương Thị thì Đại Tống vẫn là một con quái vật khổng lồ.
Nhưng nếu con quái vật Đại Tống bị kéo đến suy kiệt ở một mức độ nào đó thì Vương Thị không ngại để phục quốc quay về thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc trước đây.
Cho nên Vương thị không hề e ngại mà cung cấp tình báo cho Đại Việt.
Bản thân Vương Thị ước gì cả Đại Việt và Đại Tống đánh nhau sứt đầu mẻ trán sau đó cùng kéo nhau suy sụp thì Vương Thị mới vui vẻ.
Đây chính là tọa sơn quan hổ đấu mà người Trung Quốc vẫn hay tự hào thông thái nghĩ đến.
Đến lúc này thì Ngô Khảo Ký mới biết được rằng Lý Thường Kiệt tiến quân chậm chạp không chỉ vì muốn bào mòn thế lực của Lưu Kỷ mà còn có nhiều nguyên nhân lằng ngoằng rắc rối trong đó mà bản thân một tướng lãnh cấp Sư đoàn như hắn chưa đủ địa vị để hiểu biết.
— QUẢNG CÁO —
Hóa ra trong thời gian qua Đại Tống và Đại Việt không phải im lặng hùng hục dẫn quân chém giết nhau.
Tất nhiên là vậy rồi, trong lịch sử tất nhiên chỉ dăm ba câu cho nên lược bỏ quá nhiều những vun vặt quá trình quanh chiến tranh.
Thời gian qua không chỉ có chiến tranh mà có rất nhiều cuộc tiếp xúc giữa hai bên Đại Tống – Đại Việt và còn liên lụy nhiều quốc gia khác trong đó như Đại Lý, Tây Hạ và cả Đại Liêu.
Đầu tiên Đại Tống đã cử sứ thần ngay lập tức tới Đại Việt trách cứ việc Vi Thủ An – Lưu Kỷ đem quân quấy nhiễu biên giới và yêu cầu bọn này rút về nước, trả tù binh.
Đồng thời yêu cầu Đại Việt bồi thường chiến tranh phí tổn cho Đại Tống nếu không sẽ hứng chịu một cuộc chiến tổng lực quy mô diệt quốc.
Đại Việt trả lời rằng nước Tống tráo trở Hoàng Đế tin lời gian nịnh mà mưu đồ chiến tranh đánh Đại Việt cho nên việc Đại Việt làm chỉ là tự vệ mà thôi.
Muốn Vi Thủ An – Lưu Kỷ rút quân cũng được vậy thì chém đầu Thẩm Khởi và Lưu Di gửi đến Đại Việt làm chứng, sau đó cắt Ung Châu cho Đại Việt.
Sứ thần Tống quốc bác bỏ hoàn toàn việc Đại Tống “chuẩn bị” chiến tranh đánh Đại Việt, họ nói đây chỉ là tin đồng nhảm.
Yêu cầu Đại Việt ra lệnh cho Vi Thủ An và Lưu Kỷ rút quân ngay lập tức và thực hiện đền bù nếu không sẽ nhận đòn trừng phạt diệt quốc của Đại Tống.
Lúc này sứ thần của Đại Tống vẫn hung hăng vì vẫn nghĩ cuộc va chạm biên giới này chỉ là một cuộc va chạm tầm cỡ thổ binh.
Và Đại Tống chắc mẩm đây là một cái cớ để họ bắt chẹt Đại Việt trong thời gian ngắn hạn cũng như tạo cớ để tấn công Đại Việt sau đó khi mà quân đội của Đại Tống đã chuẩn bị kỹ càng.
Đại Việt vẫn kiên nhẫn “ đưa ra” những “ bằng chứng” về việc Đại Tống đã xúi dục Đại Lý cùng Chiêm Thành tấn công Đại Việt , lại càng nêu ra những bằng chứng về việc Thẩm Khởi – Lưu Di ác ý chuẩn bị luyện tân quân nhằm vào Đại Việt chiến tranh.
Sự “kiên trì” đấu võ mồm , nêu ra các “bằng chứng” của Đại Việt làm cho cả sứ thần Tống cũng như triều đình Đại Tống nhầm tưởng về ý đồ của Đại Việt.
Nếu triều đình Đại Việt vẫn còn cự cãi, vẫn còn ngoại giao lí lẽ dĩ nhiên sẽ không thể nào hoạt động quân sự quy mô lớn.
Động thái của Thăng Long dường như muốn giải quyết xung đột bằng ngoại giao.
Chỉ là việc đòi hỏi của Đại Việt quá quắt khi muốn giết Lưu Di- Thẩm Khởi cùng đòi đất Ung Châu.
Dĩ nhiên trên bàn đàm phán là một cuộc trả giá mặc cả như đi chợ, đòi giá trên trời nhưng trả giá dưới đất.
Vậy là Đại Tống yên tâm “điều binh” kiển tướng muốn đánh tan Lưu Kỷ sau đó lại một lần nữa điều binh phương Bắc đánh cho Đại Việt