“ Chó Nam man rút lui… Chó Nam Man chạy…”
“ Mẹ kiếp chạy như chó..”
Trên tường thành lũ Tống quân thấy được quân Đại Việt vác lều “ rút về” thì vui mừng ra mặt mà nhảy nhót tưng bừng gào thét chửi bới.
“ Lũ khốn kia cúi xuống…” Sĩ quan thấy vậy thì gào lớn nhấn kéo mấy tên này ngồi xuống nhưng không kịp.
Phập … phâp… phập….
Một loạt tên bay xéo lên từ phía dưới tường thành, có đứa bị đầu bị mũi tên xuyên qua, máu cùng não bầy nhày còn vương vất một chỗ.
Có thằng thig bị tên xuyên từ nách vào lồng ngực, không ít đứa bị bắn vào tay , bả vai hay cổ.
Bọn này quên mất là có tới hơn ngàn tay nỏ vẫn rình rập bất kì mục tiêu nào ló dạng trên tường thành.
Thực sự quân đôi của Tống ở mặt Bắc bị áp chế hoàn toàn về mặt hỏa lực tầm xa.
Nếu họ nấp sau bức tường châu mai thì lính bắn xa của Đại Việt chịu thua.
Nhưng chỉ cần họ bất cẩn ló mặt khỏi tường thành sẽ bị đả kích trầm trọng.
Ngay kể cả cầm khiên che chắn mà lộ mặt ra tường thành cũng khá nguy hiểm vì người Đại Việt có cả trăm cố Ballista đang nhắm kĩ lên tường thành.
Sức uy hiếp của Ballista Đại Việt mạnh đến nỗi những Đại Nỗ của quân Tống không thể ló dạng để tấn công những lính bắn nỏ của Đại Việt quân, còn về máy bắn đá thì tầm xa lại có hạn nên không thể tạo thành đả kích cho quân “địch”.
Người Tống hết sức bị động.
“ Tướng quân….
Tặc quân Nam Man để lại những hộp gỗ dưới chân thành”Một số cụm thám báo liều mạng dùng mộc khiên lớn che chắn thò đầu quan sát tình hình.
Tuy rằng họ bị đả kích trầm trọng nhưng vẫn có một vài người có thể quan sát được.
“ Không đúng… quân địch có điểm lạ thường”
Đây chính là suy nghĩ của cả Tô Giám lẫn hai vị phó tướng canh giữ hai bên cánh của tường thành.
Phía Trần Cảnh có đáp trả quân Đại Việt tiếp cận tường thành bằng dầu hỏa , nước sôi cùng một số gạch đá gỗ lăn.
Nhưng chừng đó chưa đủ để “đánh bật” quân Đại Việt.
Cả Tô Giám, Trần Cảnh, Ngô Miễn đều dễ dàng nhận ra chuyện này.
Càng rõ ràng hơn phía cánh trái rõ ràng quân của Ngô Miễn chưa hề tấn công đả kích các túp lều của Đại Việt.
Do đó việc rút lui của quân Đại Việt chắc chắn là chủ ý.
Vậy thì mục đích của quân Đại Việt là gì?
Tất cả chỉ huy quân tướng của Đại Tống rơi vào mê võng, họ không thể hiểu nổi quân Đại Việt tốn bao công sức xông lên, “chạm” vào tường thành xong đó rút về là ý nghĩa gì.
Để câu kéo làm cho quan Tống lãng phí các khí cụ công thành thì không đúng vì Đại Việt quân rút đi quá nhanh.
Thế thì mục đích cuối cùng của quân Đại Việt là gì?
Câu trả lời có ngay sau đó chỉ chút ít thời gian không lâu.
— QUẢNG CÁO —
“ UỲNH … UỲNH….
ẦM ….
ẦM…..
ẦM….”
Từng tiếng nổ như trời long đất lở, như thiên hôn địa ám, như núi lửa phun trào cứ thế vang lên liên tiếp.
Nói thực một hầu như tất cả , tất thảy những người nơi này chưa từng và chưa có một ai trải qua tràng diện trên.
Nếu nói tiếng nổ của những quả tiểu lôi đạn, hay đại lôi đạn của Tống quân là tiếng mèo kêu.
Thì lần này tiếng nổ lớn như cả chục cả trăm con hổ cùng gầm lớn.
Không một lời nào, không một từ ngữ nào miêu tả khung cảnh lúc này của chiến trường.
Nếu là thời hiện đại chiến tranh vũ khí nóng với bom đạn, đại bác súng máy thì mọi người coi là tầm thường.
Nhưng trong thời đại này thì chỉ riêng tiếng nổ lớn như tiếng sấm thực thụ trong mưa bão đã đủ làm toàn bộ người nơi này đứng trụ.
Nhưng đó mới chỉ là miêu tả chung chung mà thôi.
Thực sự những người hưởng trọn niềm vui “ thưởng thức” những vụ nổ kinh hoàng và liên tục đó chính là những người đứng trên tường thành hai bên con đường đất.
Nói như thế nào đây.
Tô Giám cảm thấy mảnh tường thành nơi ông ta đang đứng rung lên bần bật như phía dưới Ung Châu đang có địa long trở mình.
Những vụ nổ liên tục khiến cho những rung động này bị cộng dồn trở nên cực kì mạnh mẽ.
Sức rung của một vụ nổ không phải là khủng khiếp.
Nhưng tổng hợp đến hai mươi vụ nổ cùng lúc cách nhau không xa thời gian.
Đặc biệt có những vụ nổ gần như trùng nhau tạo nên những luồng sóng rung động cộng hợp có sức phá hoại kinh hoàng.
Cả một dãy tường thành như lung lay sắp đổ, thực sự có những đoạn đã sụt xuống khiến cho quân sĩ Tống trên tường thành bị sụt lún chôn vùi.
Sóng khí đè nén đồn ép khiến cho cả đám người Đại Việt chạy cách đó cả mấy chục mét vẫn kinh hồn táng đảm chứ đừng nói những tên binh Tống đứng trực tiếp phía trên các vụ nổ chỉ 7-8m.
Gần như toàn bộ quân Tống ơ khu thành trì này đều quỳ rạp trên mặt thành vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi.
Đừng nói là binh sĩ thường.
Ngay cả Tô Giám cũng ngồi thụp trên mặt thành hai tay bấp víu vào nền gạch như tìm một sự an ủi vô vọng.
Ngô Khảo Ký trợn mắt há mồm.
Hắn không trợn mắt há mồm vì sức tàn phá kinh hoàng của thuốc nổ mà trợn mắt há mồm vì chất lượng tường thành Ung Châu quá bình thường.
Phải Ngô Khảo Ký trước khi lên đường Bắc Tiến đã cho tiến hành chế tạo bộc phá nổ lõm.
Hay nói đúng hơn là bộc phá nổ định hướng.
Cấu tạo đơn giản chỉ gồm một khối gang đúc như chiếc cốc khổng lồ với 50kg thuốc nổ đen.
Mặt của bộc phá này là một hình chóp nón bằng lá thép mỏng manh.
Điều này khiến cho năng lượng của vụ nổ không tự do lan đi bốn phương tám hướng mà chỉ tập chung về một hướng thoát dễ dàng nhất đó chính là tấm thép hình nón mỏng manh kia.
Khi khối thuốc nổ bị điểm hỏa thì một vụ nổ cực mạnh sẽ diễn ra, với sức nóng của trung tâm vụ nổ tong nháy mắt sẽ phá vỡ hoàn toàn lớp vỏ bộc phá.
Nhưng vì hướng thép nón mỏng manh hơn cho nên khí luồn khí giãn nỏ sẽ “ưu tiên” thoát ra từ hướng này.
Nhiệt độ cực cao ở trung trâm vụ nổ khiến cho thép nóng chảy ngay lập tức và bắn ra theo một phương hướng xác định.
Đây chính là cơ chế của nổ lõm hay nổ định hướng.
Kiểu nổ này sức tàn phá, xuyên thấu mạnh mẽ hơn nhiều so với việc đào thành quách chôn bộc phá thông thường.
Vì nếu chôn bộc phá thì cuối cùng hướng nổ phần lớn lại thoát ra ngoài theo lỗ chôn cho nên sẽ làm lãng phí quá nhiều sức nổ.
Ngô Khảo Ký đã thử nghiệm nhiều lần ở Bố Chính và tìm ra được công thức tốt nhất cho loại bộc phá nổ lõm chuyên đánh thành trì này.
Đó chính là 50kg thuốc nổ.
Vì Ngô Khảo Ký không có dây kích đốt bằng điện cho nên việc nổ của bộc phá dựa chính vào tốc tộ cháy và tốc độ lan của chính hạt nổ thuốc nổ đen.
Thuốc nổ đen nổi tiếng là tốc độ cháy chậm trong các dòng thuốc nổ cho nên nếu Ngô Khảo Ký có tăng lên khối lượng thuốc nổ là 70kg hay 100kg thì sức công phá của bộc phá cũng không có nhiều đột phá so với 50kg.
Chính vì thế quy chuẩn các khối bộc phá công thành của Bố Chính đó chính là 50kg thuốc nổ nhằm giảm đi trọng lượng cùng tối ưu hóa sức nổ.
Để tăng sức công phá thì dĩ nhiên Ngô Khảo Ký phải dùng một loạt khối thuốc nổ đặt gần nhau và cố gắng nổ đồng loạt để đạt hiệu quả cộng dồn về mặt dao động phá hủy.
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Ký biết được điều này khi cho thử bộc phá nổ thuyền trong các cuộc diễn tập trước đó.
Nhớ lần tập trận với mấy thằng em nhận rõ ràng là 6 quả bộc phá nổ mô hình chiến hạm gần như đồng loạt đã gây nên một hiệu ứng cộng dồn kinh khủng suýt nữa gây nên tai nạn cho những ngươi diễn tập.
Chính vì thế Ngô Khảo Ký bê thẳng học thuyết “nổ” này tới Ung Châu và thực hiện.
Đây chính là lần đầu tên Ngô Khảo Ký sử dụng nó và hiệu quả kinh người.
Lớp tường thành 4 tầng gạch xây bằng vôi cát của Ung Châu không chịu nổi sức công phá của những quả bộc phá nổ định hướng.
Đám quân sĩ Đại Việt dùng lều gỗ để tiếp cận, dùng nhựa đường để cố định bộc phá lên tường thành, sau đó là đốt cuộn dây cháy chậm rồi