Ngự thư phòng của Triệu Húc hoàng đế Đại Tống lúc này đang tập hợp chỉ mấy người quan trọng lúc này.
Chuyện đó là vì ý tưởng phong vương cho Ngô Khảo Ký không nên lôi ra bàn bạc mở rộng.
Chuyện này quá mức ảnh hưởng cho nên chỉ có thể âm thầm thảo luận mà thôi.
Triêu Húc khi nghe ý kiến từ hai đại lão thần trong triều về việc phong vương cho Ngô Khảo Ký thì phản ứng như sau: (╬◣o◢).
Thực sự là cáu giận vô cùng, không ngờ đám đại thần tay phải tay trái lại có ý tưởng cùi bắp như vậy chơ hắn.
Nên nhớ từ sau thời Triệu Khuông Nghĩa thì việc phong tước cho đại thần ở Tống rất khó khăn.
Việc phong vương cho hoàng tộc họ Triệu cũng không mấy có chứ đừng nói phong Vương khác họ.
Bọn này tính toán làm gì vậy … Triệu Húc sắp phát cáu rồi.
“ Xin bệ hạ bớt giận.
Chuyện phong Vương cho Ngô Khảo Ký lúc này hoàn toàn khác với phong Vương trong nội địa Đại Tống , hai tầng ý nghĩa rất khác nhau….” Vương An Thạch thấy thái độ ác liệt của Triệu Húc thì vội vã giải thích.
“ Vậy sao? Chuyện này rốt cuộc là..” Tống Thần Tông Triệu Húc lúc này rất tin tưởng Vương An Thạch cho nên vẫn có chút kiên trì nghe vị tể tường này giải thích.
“ Khởi bẩm bệ hạ, Việc này như sau….” Vương An Thạch không nhanh không chậm dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất để giải thích mà không lôi thôi dài dòng.
Chuyện là việc phong vương cho Ngô Khảo Ký với danh Đông Hải Vương là một hệ thống Vương nằm ngoài chính trường của Đại Tống.
Ví như Thiên Triều phong vương cho các thuộc quốc ở ngoài lãnh thổ chính thức của Đại Tống vậy.
Chuyện này người Hoa Hạ đã làm rất nhiều lần đỉnh điểm là thời nhà Đường với việc sắc phong các Vương tước cho thủ lãnh thảo nguyên, hay Vương Tước cho Tân La, Cao Cú Lệ, v.v… Ngay cả lúc này trên danh nghĩa thì Đại Việt quốc cũng chỉ là một Vương tước mà Tống phong cho mà thôi.
Mặc dù chuyện này có chút là người Tống tự tô vẽ bản thân nhưng vẻ bề ngoài đúng là vậy.
Chỉ là lúc này Đại Việt thế lớn tự xưng hoàng một đoạn thời gian Đại Tống thì tứ bề báo nguy cho nên không thể làm gì mà thôi.
Cho nên nói một cách nào đó thì phong Đông Hải Vương cho Ngô Khảo Ký không có mấy ảnh hưởng đến bộ máy của Đại Tống cả.
Theo như Vương An Thạch giải thích thì việc phong vương này không những không gây tổn hại về mặt lợi ích cho Đại Tống mà mang lại nhiều mặt lợi ích.
Thứ nhất Ngô Khảo Ký có tiếp hay không tiếp sắc phong thì cũng gây chia rẽ nội bộ sâu sắc trong tập đoàn công ty của Ngô Khảo Ký.
Vì Tô Thức đã nghiên cứu rất kĩ các điều lệ của công ty này cho nên phát hiện một điểm đặc biệt chêt người yếu điểm trog hệ thống của Ngô Khảo Ký.
Quan hệ giữa công ty Tân Bình Đông Hải và các công ty thành viên ràng buộc nhau theo kiểu lợi ích hợp tác chứ không phải là quan hệ quân thần thuộc hạ.
Nhưng nay nếu Ngô Khảo Ký tiến lên làm Vương Đông Hải hắn sẽ phải làm gì? Tất nhiên là thu địa bàn, củng cố thế lực, lúc này là quan hệ hợp tác nhưng nếu Ngô Khảo Ký làm vương thì quan hệ này lập tức vỡ vụn và biến thành quan hệ thu phục xâm lược đô hộ các thế lực nhỏ.
Kể từ đó nó sẽ đi ngược lại với tiêu chí của công ty ban đầu.
Còn việc Ngô Khảo Ký từ chối thì chưa từng ai nghĩ đến vì sức hấp dẫn của một vương vị “chính thống” quá lớn.
Nên nhớ lúc này cả Đông Á vẫn coi sắc phong của Đại Tống là chính thống dù quốc gia này đang lâm nguy tứ bề.
Sức hút vương vị sẽ mãnh liệt vô cùng tận.
Điểm thứ hai đó chính là sẽ gây chia rẽ sâu sắc vô cùng quan hệ của Ngô Khảo Ký và triều đình trung ương của Đại Việt.
Điểm này không cần bàn cãi.
Chỉ cần Đại Tống loan tin phong vương cho Ngô Khảo Ký đi khắp mọi nơi thì việc Ngô Khảo Ký tiếp nhận hay không tiếp nhận không còn là ý nghĩa.
Giống như ngươi đang sạch sẽ người ta hắt cả xô cức lên người, có tránh né thì không vào đầu cũng vào chân.
Lúc này Ngô Khảo Ký có giải thích cũng khó vì việc phong Vương không phải đùa dỡn , nhất là Đại Tống phong vương lại càng là quan trọng.
Ngô Khảo Ký thì ở xa Đại Việt ngàn dặm, hắn có muốn giải thích cũng khó khăn.
Chỉ cần triều đình trung ương Đại Việt có chút nghi ngờ mà làm ra những hành động không đáng có cũng đủ để việc phong vương đạt hiệu quả.
— QUẢNG CÁO —
Việc tiếp theo đó chính là nếu phong vương cho Ngô Khảo Ký thì vấn đề Vương thị bạo loạn cự kỳ dễ giải quyết.
Nếu Ngô Khảo Ký tiếp nhận phong vương thì bất kể về trung nghĩa hay tín dự hắn đều phải giúp Tống đánh Mân.
Còn chuyện Lưỡng Quảng sẽ khó nói.
Thêm vào đó Vương An Thạch còn nói về chuyện Yên Vân Thập Tam Châu.
Nếu Ngô Khảo Ký chịu phong Vương, dẹp yên Vương Thị thì khả năng lấy lại Yên Vân Thập Tam Châu không khó khăn.
Vương An Thạch vẽ ra một viễn cảnh hoành tráng là quân Ngô Khảo Ký đánh từ biển vào Thiên Tân thủy quân Ngô Khảo Ký có thể theo đại vận hà đánh thẳng U Châu ( Bắc Kinh ).
Quân Liêu dám nam hạ thì Ngô Khảo Ký có thể đưa quân theo biển đánh thẳng U Châu của người Liêu.
Hậu Phương bị đánh thử hỏi quân Liêu yên tâm ở tiền tuyến.
Vấn đề là Tống không cần ra tay, chỉ cần bỏ tiền thuê Ngô Khảo Ký là được.
Vương An Thạch rất tin tưởng thủy quân Ngô Khảo Ký có thể bóp chết lực lượng thủy quân mỏng yếu của người Liêu ở Hoàng Hải.
Khi mà Ngô Khảo Ký có thể đập tan thủy quân của Đại Liêu thì có thể tự do đi lại giữa Yên Vân Thập Tam Châu và Liêu Ninh.
Muốn tập kích đâu thì tập kích.
Kỵ binh của người Liêu làm gì được Ngô Khảo Ký ?
Lý do thủy binh Tống cũng có thể làm điều này nhưng sợ lỵ binh người Liêu nam hạ đánh vào Biện Kinh nên không dám láo.
Nhưng Ngô Khảo Ký thì khác nha, kỵ binh Liêu đi đâu để tìm Ngô Khảo Ký? Chạy một vạn dặm đánh vào Đại Việt chăng?
Chỉ cần Ngô Khảo Ký kéo được Liêu xuống nước Đại Tống nhảy ra làm trung gian hòa giải, từ từ ngoại giao chiếm lại Yên Vân 13 châu là chuyện không khó.
Lưỡng Quảng trong mắt nước Tống chỉ là phiên thuộc dày dặc người Mân, địa vị của chúng trong mắt người Tống không bằng một nửa phần của Yên Vân Thập Tam Châu.
Có thể nói Yên Vân Thập Tam Châu là nối quốc nhục của người Tống cho đến lúc này.
Có đến nằm mơ thì vua quan, nhân dân Tống cũng muốn thu hồi.
Có đến nằm mơ thì Triệu Húc cũng muốn xóa bỏ nỗi nhục Yên Vân Thập Tam Châu của ông cha.
Nhưng Đại Tống yếu hèn không dám đối đầu với Liêu quốc cho nên âm thầm chịu đựng.
Nhưng Ngô Khảo Ký là một cái gậy nguấy shit chính hiệu nếu biết cách sử dụng thì Liêu quốc lãnh đủ.
Đây là cơ hội của Tống quốc.
Việc để mất Lưỡng Quảng thực ra vấn đề không quá nghiêm trọng trong mắt đám người Tống.
Vì bản chất Lưỡng Quảng lúc này là người Mân quản lý.
Đại Việt có thể phong Vương cho bọn Lưu Kỷ - Thân Cảnh Phúc thì nhà Tống cũng có thể lung lạc đám này như vậy.
Nếu phong vương cho Lưu Kỷ và Thân Cảnh Phúc thì có thể danh chính ngôn thuận mà nhét Lưỡng Quảng vào bản đồ Đại Tống.
Có thể đối ngoại cùng dân chúng mà nói rằng Lưu Kỷ cùng Thân Cảnh Phúc quy thuận thiên uy của Triều đình.
Chuyện này sẽ không mất mặt tí nào.
Sau đó sẽ là chiến lược phân hóa nội bộ của Lưu Kỷ cùng Thân Cảnh Phúc rồi tiến đến dụng binh.
Tuy rằng thời gian có tốn nhưng là phương pháp ổn thỏa.
Đối nội thì không sợ dân chúng chủi rủa , đối ngoại thì vẫn tỏ ra thiên uy của Đại Tống đây là một bước đi có thể nói là khôn khéo.
Còn nếu thu lại được Yên Vân Thập Tam Châu thì đó là công lao cái thế của vua quan thời Triệu Húc.
Tất nhiên những điều này muốn thực hiện