Tô Thức lúc này chắp tay cúi người làm đúng quy lễ đối với một Vương gia triều Tống: “ Bẩm Vương gia, chiếu phong Vương này là do Hoàng Đế Đại Tống bệ hạ ban xuống.
Tại đây hạ quan xin chúc mừng Vương gia”
“ Từ từ … khoan khoan… Tô học sĩ nói đây là chiếu của Vua Tống” Ngô Khảo Ký ngẩn ngơ.
“ Thiên chân vạn xác, đây chính là chiếu thư đích tay bệ hạ khâu thử” Tô Thức tủm tỉm thưa.
Đến đây thì Tô Thức chắc chin phần đã thành công khi nhìn phản ứng của Ngô Khảo Ký.
Nói thật nếu tung ngay chiếu thư ra ngoài chắc chắn Ngô Khảo Ký sẽ nghi ngờ nặng nề.
Sau đó có lẽ Tô Thức hắn sẽ tốn rất rất nhiều công sức để giải thích cũng như thuyết phục.
Cáo già ngoại giao như Tô Thức tất nhiên sẽ không phạp sai lầm sơ đằng như vậy.
Đầu tiên Tô Thức sẽ thực hiện một cuộc nói chuyện trên trời dưới đất cùng Ngô Khảo Ký để du ngủ đối phương.
Thứ đến người như Ngô Khảo Ký luôn có sở cầu, một kẻ có hùng tâm tráng trí nhìn qua là biết liền.
Chỉ cần Ngô Khảo Ký có sở cầu thì trong câu truyện sẽ lộ ra dấu vết.
Từ dấu vết đó Tô Thức sẽ tiến sâu vào, dựa vào tiến thức cùng học vấn thâm sâu của mình Tô Thức hắn sẽ dần giúp Ngô Khảo Ký một cách thành tâm trong mặt tham mưu.
Từ đó không khó để lấy được hảo cảm của Ngô Khảo Ký.
Bước tiếp theo đó chính là đánh lạc hướng Ngô Khảo Ký thực sự bởi một lợi ích thiết thực.
Tô Thức hắn không biết Ngô Khảo Ký bắt chẹt Cao Ly ư, chuyện này không có gì bí ẩn.
Chuyện Ngô Khảo Ký đánh tung cả Hoàng Hải bắt chẹt Cao Ly thì thám báo Tống ngày ngày báo về.
Vì Ngô Khảo Ký được Tống thuê đánh Liên cho nên trong quân của Ngô Khảo Ký luôn có mật thám của Tống đi theo để giám sát quá trình thực hiện hợp đồng, tránh cho Ngô Khảo Ký lười nhác.
Đám thám báo Tống luôn bị canh cẩn thận và không được tiếp xúc hạch tâm quân sự của Ngô Khảo Ký đó là hạm đội Bố Chính.
Không biết về quân sự trang bị cũng như lối tác chiến của Bố Chính.
Thường thì đám mật thám Tống sẽ bị gia tộc Minamoto mang theo cũng như trông coi.
Nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ thông tin về những việc Ngô Khảo Ký làm ở Liêu Đông và biển Hoàng Hải.
Kể từ đó Tô Thức dễ dàng đưa ra những sách lược sẵn có cho cuộc ngoại giao này.
Và sách lược với Cao Ly về đảo Tế Châu cùng vơi lợi ích khổng lồ khi chiếm đóng Tế Châu đảo đã làm cho hướng chú ý của Ngô Khảo Ký cực hạn phân tâm.
Khi Ngô Khảo Ký phân tâm nhất thì đó chính là lúc tung là át chủ bài phong vương.
Đến lúc này với tâm tình khó tập trung thì Ngô Khảo Ký sẽ rất dễ bị thuyết phục.
Có thể nói Tô Thức đã chuẩn bị kỹ lưỡng từng nét mặt, từng hành vi, từng câu chuyện trước khi gặp Ngô Khảo Ký và lẽ dĩ nhiên phản ứng lúc này của Ngô Khảo Ký hoàn toàn nằm trong dự liệu của họ Tô.
“Cái này không hợp lý a.
Quan hệ của Đại Việt và Đại Tống mâu thuẫn.
Bản Hầu lại là người Đại Việt không có lý do gì Vua Tống lại phong Vương cho ta cả..” Ngô Khảo Ký nổi lên nghi ngờ nhưng thái độ không hoàn toàn ác liệt.
“ Vương gia nói đùa rồi.
Đại Tống là Đại Tống, Đại Việt là Đại Việt.
Vương gia là Vương gia… ba điều này thực tế không liên quan đến nhau…” Tô Thức lấp lửng nói.
Nho gia, những kẻ chuyên bóp méo cấu từ ý nghĩa, những kẻ chơi cùng chữ , đùa nghịch chữ nghĩa, những kẻ lươn Tổ.
Cách nói chuyện lấp lửng của họi luôn khơi gợi sự tò mò của đối phương và chính sự tò mò này khiến cho đối phương lệch tâm đối với những vấn đề chính.
“ Cớ sao nói vậy? “ Ngô Khảo Ký lại ngẩn ngơ rơi vào bẫy tò mò câu chữ, thoáng chốc quên đi phần nào sự nghi ngờ.
Tô Thức chắc mẩm rồi, phả ứng của Ngô Khảo Ký luôn trong dự đoán của hắn.
Thành công đã chin phần năm phân, chỉ cần cố thêm năm phân nữa thôi.
“ Như Vương gia trước đây đã nói, việc Vương gia tung hoành Đông Hải, Hoàng Hải lập nên công ty Tân Bình Đông Hải là cá nhân không liên quan Đại Việt ?” Tô Thức ung dung điềm nhiên nhấp một ngụm rượu rồi tủm tỉm hỏi Ngô Khảo Ký.
— QUẢNG CÁO —
“ Thì đúng là dạng này, nhưng vẫn không liên quan đến lý do Vua Tống phong vương cho ta a” Ngô Khảo Ký chuyển từ trạng thái nghi ngờ cho đến trạng thái nửa tò mò nửa nghi ngờ.
“ Nếu Vương gia đã thừa nhận công ty Tân Bình Đông Hải không đại diện cho Đại Việt thì cớ gì Đại Tống không thể phông Vương cho ngài? Như ngài đã biết Đại Tống lúc này đang khó khăn trăm bề.
Vương thị làm phản trong nước không yên.
Tây Hạ, Đại Liêu thì dục dịch quân bị đục nước béo cò.
Lúc này chuyển cơ duy nhất của Đại Tống là Vương gia ngài và lực lượng quân sự của công ty Tân Bình Đông Hải.
Lực lượng của ngài tại Đông Hải đã là Vương không ngai, có phong hay không phong vương thì ngài vẫn danh phùng kỳ thực là Vương Đông Hải rồi.
Do đó tại sao Đại Tống lại không thuận nước đẩy thuyền “
“Nói thêm nữa thì có thuê mướn Vương gia nhưng nếu chúng ta không có liên quan thì Đại Tống vẫn e ngại Vương Gia đâm một dao sau lưng.
Do vậy nếu phong Vương cho ngài thì mọi chuyện sẽ khác rồi.
Lúc đó Đại Tống sẽ yên ổn dẹp yên nội loạn..” Tô Thức không ngại hạ thấp Đại Tống không ngại nâng cao Ngô Khảo Ký nói chuyện bẩy phần thật ba phần giả.
Khiểu nói chuyện này mới thực sự là khó phân biệt đâu đúng đâu sai.
“ Từ từ… khoan khoan….
Chỗ này không đúng, ý của các ngươi là muốn phong Vương cho ta để miễn phí sử dụng công ty Tân Bình Đông Hải đi..
Điều này không có cửa.
Vương này ta không nhận cũng được..
không có cửa miễn phí sử dụng công ty Tân Bình Đông Hải.
Tô Thức … ta nói cho ngài rõ ràng, ta kính ngài là học sĩ nhưng chuyện tiền bạc phải rõ.
Bốn mươi vạn lượng nhanh giao ra đây.
Đừng đem tờ giấy rách này lừa bổn Hầu” Ngô Khảo Ký nổi giận.
Tô Thức mở cờ trong bung.
Chiêu cuối cùng là kích nộ đối phương đánh lạc hướng hoàn toàn chú ý.
Đã thành công.
Từ nghi ngờ mục đích của Đại Tống gây bất lợi cho Ngô Khảo Ký giờ nghi ngờ này đã chuyển qua vấn đề tài chính và thực sự kích nộ Ngô Khảo Ký.
Chuyện đã thành đến chin phần bảy phân, chỉ còn ba phân nữa mà thôi.
Tô Thức tủm tỉm: “ Vương gia nói đi đâu rồi, tiền bạc Đại Tống không thiếu ngài một phần.
Lần này hạ quan chỉnh thể mang đến hai mươi vạn lượng, đoàn xe tải ngân lượng đi chậm rãi đi sau, liệu chừng chỉ bảy tám ngày sẽ tới.
Phong Vương là để yên tâm thuê mướn Vương gia mà không sợ ngài phản lại hợp đồng mà thôi.
Dẫu sao ngài xuất thân cũng là Đại Việt người, lòng người ở Biện Kinh vẫn lo lắng.
Nhưng nếu có tầng quan hẹ phong Vương này thì hai bên sẽ tin tưởng nhau hơn để hợp tác.
Vương gia ngài thấy có đúng không”
Có lý a, Ngô Khảo Ký thầm nghĩ, nói thật lúc này hắn bị xiay vòng cho nên tâm tư nghi ngờ bị phai đi quá nhiều rồi.
Ngô Khảo Ký bị xoay đến chóng mặt ù tai , hoa mắt hết cả.
“ Là cái dạng này, cũng có lý.
Nhưng mà ta là người Đại Việt việc Đại Tống phong vương cho ta không quá hợp lý đi.
Nếu là Đại Việt phong vương cho ta trước mới là hợp lý đâu..” Ngô Khảo Ký vẫn có chút dằng co trong nội tâm.
“ Haizz, uổng cho một trang tuấn kiệt như ngài mà tư tưởng còn cổ hủ hơn những kẻ hủ nho” Tô Thức làm ra vẻ thở dài tiếc nuối, lại một chiêu trò câu kéo sự chú ý cùng làm phân tâm đối thủ.
Đột nhiên bị mắng Ngô Khảo Ký hơi khó chịu, nhưng bản chất của Ngô Khảo Ký là ham học hỏi và sửa chữa sai lầm cho nên lập tức hỏi lại.
“ Cớ sao nói vậy?” Ngô Khảo Ký không biết là học hỏi sửa sai rất đáng quý, nhưng quan trọng là học hai, học cái gì.
Học Lý Thường Kiệt học Ngô Khảo Tích ok, vì họ là thân nhân, là cùng phe, là thật tâm dạy hắn.
Đằng này Tô Thức bản chất là người Tống, càng tiếp xúc càng nghe hắn thì càng xuống hố sâu hơn.
“ Xin hỏi Vương gia thế nào là chính danh?” Tô Thức chơi kiểu chữ nghĩa.
Ngô Khảo Ký ngẩn ngơ, con mẹ nó hỏi thuyết chính danh của Khổng Tử, tao biết méo gì đâu, thằng này tính lấy học thức sỉ nhục mình chắc.
Cũng may Ngô Khảo Ký kiếp này cũng có đọc qua một ít nho giáo, e hèm để xem nào , nhớ lại cái đã….
Không thể để người khác coi thường mình được nhất là ngoại bang người.
“Chính danh là làm cho mọi việc ngay thẳng.
Chính danh thì người nào có địa vị, bổn phận chính đáng của người ấy, trên – dưới, vua