Tháng mười một Bắc phương, Liêu Đông hàn băng chi địa.
Tuyết gió bay bay, nơi này tuyết trắng phủ kín một màu.
Khí trời này không hề thích hợp cho tác chiến dù là bất kỳ lực lượng nào.
Nhưng giữa đồng cỏ mênh mông đại bình nguyên Bàn Cẩm rộng lơn của Liêu Đông.
Lúc này hai đạo quân đông hàng vạn đang đối chọi gay gắt với nhau.
Ngô Khảo Ký lúc này giáp mão sáng ngời, chiến bào đỏ tung bay tron gió tuyết.
Thân hình ngồi trên chiến tượng cao ngất mà nhìn về phương xa.
Chỉ là lúc này gương mặt của vị tân tấn Đông Hải Vương phong vân một cõi đang thâm trầm vô cùng.
Ngô Khảo Ký lúc này còn đâu tinh thần hăng hái cách đây một tháng nữa.
Hắn lúc này là một vị quân vương thâm trầm cùng lạnh lùng thậm trí còn có chút âm ngoan trên biểu hiện gương mặt này.
Phải thôi, nếu biết mình bị âm đau đớn một vố, nếu biết mình đã cống hiến hiết mình vì xã tắc nhưng chỉ một sự hiểu lầm không cần điều tra kỹ thì triều đình có thể động binh với Bố Chính sao? Triều đình muốn bưng ổ của Ngô Khảo Ký?
Ngô Khảo Ký cảm thấy mình không làm gì sai lầm, ngược lại hắn đã cống hiến hết mình cho triều đình, cho hoàng tộc.
Cuối cùng cũng chỉ là cơ chế phong kiến thối rữa và sự duy trì quyền lực dựa theo huyết thống đã khiến kiềm hãm sự sáng tạo của con người.
Nếu như là một xã hội tự do dân chủ thì Ngô Khảo Ký một người xuyên không đã có thể tạo nên bao nhiêu lợi ích cho đồng bào, cho dân tộc, và có thể giúp cho Việt tộc rực rỡ đến bao nhiêu.
Nhưng vì nghi kị vì đấu tranh quyền lực, vì thứ gọi là quyền lợi gia tộc thế gia Ngô Khảo Ký đã phải sống chiu sống lủi.
Cho dù có bao nhiêu sáng chế giúp ích cho cuộc sống thì cũng chỉ có thể tạo phúc cho một vùng be bé ở Bố Chính.
Ngô Khảo Ký không buff cho Đại Việt sao, Ngô Khảo Ký không chia sẻ cho hoàng tộc sao? Hắn đã phải luồn lách, dựa vào tiếng tăm của người Châu Âu để thuận lý thành chương đưa công nghệ cho Hoàng tộc cho thế gia.
Cuối cùng lại thành ra những cuộc tranh đấu quyền lợi giữa hai thế lực này.
Nực cười thay cả hai phe có từng nghĩ đến sử dụng các công nghệ đó cải tạo cuộc sống của dân đen trở nên khấm khá hơn? Nực cười thay thời gian họ tranh đấu với nhau hãy dành ra để lo về kinh tế, giáo dục , xã hội.
Như vậy liệu có khá hơn không.
Ngô Khảo Ký nhịn, Ngô Khảo Ký coi như không thấy, vì hắn đã quyết hòa mình vào xã hội này.
Nhưng nếu đã hòa mình vào thì hắn sẽ trở thành một quân phiệt thế lực.
Vậy đứng trên cương vị quân phiệt thế lực hắn xưng Vương ở hải ngoại có đụng chạm lợi ích hoàng tộc? Cớ sao không chờ Ngô Khảo Ký về hay ít nhất là cho Ngô Khảo Ký một cơ hội giải thích.
Cớ sao bắt nạt vợ trẻ con thơ của hắn ở Bố Chính ? Có thể kế sách của Tống thâm độc, nhưng nói thật Ngô Khảo Ký hắn tự cảm thấy bản thân mình gà cho nên mắc phải.
Nhưng tầm cỡ cáo già chính trị như Ỷ Lan Thái Hậu , Đào Văn Phú, Mạc Phó Thành, Phạm Trọng Mưu, nhất là Lý Đạo Thành không thua kém Lý Thường Kiệt.
Mọi người không nhìn ra được dương mưu của người Tống sao?
Ngô Khảo Ký hận tống một thì hận đám người ở Long Thành mười, vì Tống đối phó Ngô Khảo Ký là chuyện phải làm vì vốn dĩ họ không đứng trên cùng chiến tuyến với Ngô Khảo Ký.
Nhưng Ỷ Lan Thái Hậu có ý đồ động binh với Bố Chính thì đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Ngô Khảo Ký rồi.
Vốn dĩ đầu tháng mười một Ngô Khảo Ký nhận được tin báo từ Lý Từ Huy hắn đã chuẩn bị xách dép chạy thẳng về Đại Việt rồi.
Nhưng cũng cùng lúc đó Lý Thường Kiệt thư tay đã đến.
Chỉ dặn Ngô Khảo Ký hãy tiếp tục phát triển thế lực ở Đông Hải, càng vững mạnh càng tốt.
Chuyện ở Bố Chính để Lý Thường Kiệt bộ xương già giải quyết.
Không cần lo lắng.
Thêm vào đó Lý Thường Kiệt dặn dò đến bước đường này thì Ngô Khảo Ký đã trở thành trụ cột của Ngô gia, hắn càng mạnh ở Đông Hải, càng đứng vững ở Đông Hải thì Ngô gia càng an toàn, Bố Chính càng vững trãi.
Ngoài ra Lý Thường Kiệt dặn dò Ngô Khảo Ký rất nhiều về cách đối xử cùng Tống quốc.
Ngô Khảo Ký lựa chọn tin tưởng vào Lý Thường Kiệt và ở lại Liêu Đông.
Ngô Khảo Ký quyết định rồi cả Tống Việt Liêu hay Cao Ly sẽ không yên với Ngô Khảo Ký.
— QUẢNG CÁO —
Vốn dĩ Ngô Khảo Ký chỉ muốn làm một thương nhân lũng đoạn thị trường, rình mò nơi nào có chiến tranh thì nhảy vào hôi của này nọ.
Hắn cũng không có đại tâm tráng trí gì, chỉ mong tạo phúc thay đổi đời sống cho nhân dân.
Có thời gian thì nghiên cứu một chút chữ Khoa Đẩu xây dựng một nền Văn Hóa đậm bản sắc Đại Việt cho con em tương lai sau này mà thôi.
Nhưng thiên hạ này có để cho Ngô Khảo Ký thong dong.
Ngô Khảo Ký không biết rằng, hắn ….
Đã bước chân trên con đường quân phiệt rồi.
Và đã đi trên con đường này chỉ có thể tiến về phía trước, lui lại tức là sẽ bị đào thải.
Con kiến còn ham sống huống hồ con người.
Ngô Khảo Ký sẽ tiến lên cho dù muốn hay không, bộ hạ hàng vạn người của hắn cũng cần sống chứ? Ngô Khảo Ký muốn dừng lại nhưng hắn liệu nhẫn tâm làm điều đó rồi chôn vùi cả vạn thuộc hạ? Nói thật hàng vạn người kia cũng không đồng ý để Ngô Khảo Ký dừng lại lúc này.
Hãy nhìn cách phản ứng của thuộc hạ Ngô Khảo Ký ở Bố Chính đủ hiểu.
Không nói hai lời tạm thời tôn Lý Từ Huy lên minh chủ và cứng đối cứng vật tay cùng triều đình.
Lại nói về Ngô Khảo Ký , qua cơn tức giận tột độ Long Thành cùng Biện Kinh Ngô Khảo Ký quyết định không nhân nhượng bất kỳ ai.
Và kẻ gần nhất sẽ chịu lãnh đủ đó chính là Biện Kinh rồi.
Ngô Khảo Ký đã lên một kế hoạch có thể nói là ác liệt tột độ vào Đại Tống khiến cho đất nước này sẽ phải than khóc hàng thập kỷ , thậm trí hàng thế kỷ vì dám âm Ngô Khảo Ký.
Giận chó đánh mèo Cao Ly cũng nằm trong tầm ngắm.
Và cái lưới dăng ra lúc này với một kế hoạch siêu dài hơi đánh sập Đại Tống thì Liêu quốc lại là nạn nhân đầu tiên.
Hai tháng này ngoại giao Đại Tống Đại Liêu và Tiểu Việt Đông Hải quốc cực căng thẳng.
Ngô Khảo Ký coi như không biết gì và vẫn diễn trò tươi cười tay bắt mặt mừng với Tô Thức.
Mặc dù trong lòng muốn rút đao chém chết tên này.
Nhưng Ngô Khảo Ký trưởng thành rồi, khôn lên rồi.
Sau những lần ăn hố lên hố xuống thì anh Ký đã đi trên con đường lừa lọc xảo trá.
Thực tâm muốn giết người nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như mua xuân ấm áp nụ cười.
Đại Liêu gửi thư qua trách móc Đại Tống : “ Con mẹ mày muốn phá vỡ hiệp định Thiền Uyên à.
Con mẹ mày dám thuê thằng nhóc Ngô Khảo Ký đánh ông?”
Đại Tống vẫn đường lối ngoại giao nhã nhặn: “ Anh Liêu cứ đùa , thằng này ai nó chả đánh.
Anh không tin cứ điều tra.
Nó đánh Thái Châu của em giết em cả vạn người.
Chưa hết nó còn đánh cả Thanh Đảo chiếm hải cảng nơi này.
Trận này em chết không dưới hai vạn không tin anh cứ tra là rõ.
Mà em đang bận đối phó Vương thị nên không tiện dây dưa thằng này nên mới thừa nhận Vương vị của nó ở Đông Hải.
Anh toàn là thảo nguyên kỵ binh nó không đánh anh được, nhưng em một dãy đường biển nó thích đánh đâu thì đánh em chịu sao được.
Còn chuyện Ngô Khảo Ký đánh Đại Liêu em không liên quan nha”
Đại Liêu có vẻ không mấy tin tưởng vì Ngô Khảo Ký tấn công vào hậu phương Đại Liêu rất đúng lúc khiến cho quân Đại Liêu không thể nam hạ.
Gia Luật Hồng Cơ kéo bốn vạn quân đi rồi lại kéo về.
Đi theo còn có cả mấy vạn da súc, trâu bò làm lương binh.
Còn cả mấy vạn dân phu đi theo hỗ trợ.
Chi phí có thể nói là đắt đỏ vô cùng.
Thêm vào đó tình hình đất nước rối ren muốn dựa vào lần này Nam hạ để nâng cao thanh thế bản thân.
Nhưng cuối cùng không cướp được một đồng nào của Đại Tống thì phải chạy về cấp cứu Thượng Kinh Lâm Hoàng.
Có thể nói lần này Đại Liêu tổn thất rất nặng nề.
Dọc đường đi trâu bò chết không biết bao nhiêu mà kể.
Lương thực thì tốn kém vô vàn vì đi đi về về như vậy đâu đơn giản.
Đại Liêu cắn chết không tha Đại Tống muốn Đại Tống